Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1409 -



Chương 1409 -



Gần đây món dương chi cam lộ do cửa hàng pha chế ra rất được các khách hàng của tộc người tí hon săn đón.Lộ Dao nếm thử một ngụm, mát lạnh, ngọt ngào, quả thật rất ngon.Ngón tay đặt trên mép bàn của Lộ Dao bỗng có cảm giác có thứ gì đó mềm mại chạm vào, cô rũ mắt xuống, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên.Lộ Dao thấy có một người tí hon chỉ to bằng đầu ngón út của cô đang nâng đầu ngón tay mình lên, nhẹ nhàng liếm láp những giọt nước ngọt ngào dính trên tay.Cô bạn nhỏ này cột hai bím tóc hai bên, đôi mắt to tròn, đen tuyền như hạt vừng vậy, khi phát hiện ra Lộ Dao đang cúi đầu nhìn mình thì mới chớp mắt, nhe răng ra nở một nụ cười thật tươi đáp lại.Lộ Dao hoàn hồn về, lúc này mới nhận ra rằng đây là con của khách hàng.Cây quýt ngọt vẫn còn đang lớn, vẫn chưa đến lúc ra trái nên trên cơ bản trong hai năm gần đây sẽ không có người người tí hon Nitraan nào được ra đời, đây không phải lần đầu tiên Lộ Dao gặp được người tí hon Nitraan lúc nhỏ nhưng lại hiếm khi gặp được người tí hon nhỏ nhỏ tuổi đến thế, có lẽ cũng chỉ mới được một hai tuổi mà thôi.Lộ Dao bắt đầu hoang mang, cô sợ cô nhóc này sẽ gặp phải phiền phức gì đó trong cửa hàng do trông cô bé thật sự quá nhỏ, quá yếu ớt.Cách đó không xa có hai vợ chồng người tí hon đang bước đến, dừng lại trước mặt Lộ Dao khoảng hai mươi centimet, cung kính cúi người chào cô.Lộ Dao thấy hai vị khách này trông hơi quen, còn cô bạn nhỏ lúc nãy nắm lấy ngón tay của cô lên liếm lấy liếm để cũng như cảm nhận được gì đó, quay đầu lại nhìn sang đó, cất giọng nói lanh lảnh của mình lên gọi hai người họ.Thiên Lãng và Bối Bối bước lại gần, gọi San Hô: “Đây là Lộ Dao, con phải gọi là dì đấy.”Sau đó Bối Bối lại quay sang Lộ Dao: “Đây là San Hô nhà chúng tôi, không biết cô còn nhớ không?”Lộ Dao nhớ ra rồi, có lẽ là lúc đang làm nhiệm vụ ở khách sạn suối nước nóng cô đã gặp hai vợ chồng của bộ Hắc Nham này, lúc đó hai người họ còn mang theo một phôi thai yếu ớt sắp chết nữa.Lộ Dao cúi đầu xuống nhìn San Hô: “Con bé tên San Hô sao?”Bối Bối gật đầu: “Cũng may là có cô giúp nên phôi thai của bọn tôi mới có thể được sinh ra thuận lợi. Hai năm trước con bé còn quá nhỏ nên không thể đưa đi xa được. Tôi và Thiên Lãng đã bàn bạc với nhau từ lâu là phải đưa con bé đến khe cây có gai để đích thâm cảm ơn cô.”Cho dù người tí hon Nitraan có trưởng thành thì cũng không thoát được dáng vẻ đáng yêu bẩm sinh của mình, huống hồ còn là một cô bé người tí hon đáng yêu như vậy nữa chứ, đáng yêu đến mức khiến tim Lộ Dao tan chảy cả ra.Cô không kìm được phải đưa một ngón tay ra, cẩn thận cọ nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn, mềm mại của San Hô, cười nói: “Đáng yêu quá đi!”San Hô ôm chặt lấy ngón tay Lộ Dao, cười híp mắt cọ ngược lại, giọng nói non nớt đặc trưng của con nít vang lên: “Con cũng thích dì!”Lộ Dao cười híp mắt: “Dì cũng thích bé San Hô!”Nhóc con San Hô này thật sự rất đáng yêu, Lộ Dao nhất thời không kìm lòng được, nhờ Bạch Lộ mang một hộp kim chỉ và loại vải mềm đến, may ngay một bộ quần áo cho cô nhóc người tí hon ấy.Thiên Lãng và Bối Bối quay trở về phòng khách, sau đó mang theo hai chiếc giỏ đựng đầy đặc sản quay trở lại, trong đó có muối Himalaya đặc sản của bộ lạc Hắc Nham, có thịt khô, da thú, nhiên liệu đổi từ chỗ những bộ lạc khác, ngoài ra một đống hạt giống quý hiếm thu thập được nữa.Lúc Lộ Dao chơi nhà chòi với cô nhóc người tí hon trong khách sạn suối nước nóng thì bốn người đàn ông rời khỏi khu phố thương mại lúc nãy đang có mặt trên một ngọn núi hoang của đại lục AlexandriaLục Minh Tiêu một chọi hai, cát đá bay mù mịt khắp núi, trông rất náo nhiệt.Nếu như không phải có Edward, Ambrose và Clarissa bắt tay nhau tạo ra kết giới để bao vây lấy nơi đây thì e là ngọn núi hoang này đã sụp đổ, hoá thành cát bụi từ lâu rồi.Chuyện quyết đấu là do Harold đề xuất, Lục Minh Tiêu không từ chối được, còn gọi cả Bất Độc và Ma Bảo đi cùng nữa.Ma Bảo quay đầu đi, từ chối không tham gia nên chỉ có Harold và Bất Độc ra tay thôi.Nhưng kết quả có thể đoán trước được, sức mạnh của thần linh và phàm linh cách biệt nhau như trời với đất, lúc này Lục Minh Tiêu lại đang trong trạng thái rất mạnh là nữa.Lục Minh Tiêu không hề dùng hết sức mình nhưng cho dù là cự long hay là thần tử thì cũng không làm được gì anh.Lớp bụi bay tung trời dần lắng xuống, Lục Minh Tiêu chìa tay ra với hai người đang nằm dài dưới đất.Bất Độc chần chừ một lúc rồi cũng đưa tay lên nắm lấy cánh tay đang chìa ra trước mặt mình.Còn Harold thì quay mặt đi, không động đậy gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận