Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 524 - Có lẽ chúng ta mới là bug 2



Chương 524 - Có lẽ chúng ta mới là bug 2




Có lẽ chúng ta mới là bug 2
Sau khi đám đông tản đi, cửa hàng chỉ còn lại những vị khách đến trải nghiệm hoạt động và người đã mua vòng tay u linh đang ở lại nghiên cứu cách kích hoạt và ràng buộc. Ba phòng học vẫn mở cửa bình thường, phòng học lưu động số một cũng đầy người. Thế nên Lộ Dao mở cả phòng học lưu động số hai ra.
Chỉ trong chớp mắt, phòng số hai cũng đầy khách. Quý Lâm Khải và Cam Kình cùng chịu trách nhiệm trông coi hai phòng học lưu động này.
Sáng nay Cam Kình và Trần U mới tiến hành quét tinh thần lần nữa. Trạng thái tinh thần của Cam Kình nhận được kết luận là màu vàng, còn Trần U thì đã nằm trong khoảng bình thường.
Sau khi thoát khỏi trạng thái nhóc u linh, Trần U là một nữ sinh yên tĩnh hướng nội, không thích nói chuyện lắm nhưng có rất nhiều ý tưởng trong đầu.
Cô ấy là người có thói quen kiềm chế cảm xúc để không ảnh hưởng đến người xung quanh. Có lẽ là vì tính cách hướng nội này mà lúc dị hoá, cô ấy chỉ một mình, chẳng ai để ý tới, hơn nữa phương hướng dị hoá cũng là nhóc u linh không có bất kỳ tính công kích nào.
Thế nhưng cái hôm cô ấy khôi phục ý thức, Lộ Dao chỉ cần liếc nhìn một cái là nhận ra ngay. Cô cho cô ấy và Cam Kình quét ý thức một lần nữa là vì vậy.
Sau khi xác nhận ý thức của Trần U đã khôi phục, Lộ Dao bèn tặng cho cô ấy một chiếc vòng tay.
Có điều hiện nay vòng tay u linh mới ra mắt thị trường nên khách tới chen chúc, Trần U còn chưa kịp kích hoạt vòng tay của mình.
Hiện tại Cam Kình đã trở thành nhân viên duy nhất chưa được tối ưu hóa trang bị trong cửa hàng DIY, thế nên ít nhiều gì cậu ta cũng thấy lúng túng lúc đối mặt với câu hỏi của khách.
Cậu ta đi loanh quanh trong phòng học lưu động hai vòng sau đó phát hiện ra mình chẳng có chuyện gì để làm cả, thế là cậu ta quyết đoán dựa luôn vào tường hành lang suy nghĩ vẩn vơ.
Tại sao chỉ có mình cậu ta là không có vòng tay chứ?
Bà chủ thiên vị.
Ở khu phố thương mại, Tống Thanh Sơn, Hà Tất và Chương Thư đang bận rộn trong phòng máy chủ.
Trước khi chính thức đi làm, ba người bọn họ đã được huấn luyện trong hạt giống Tu Di hai tuần để học các kiến thức liên quan đến công nghệ thực tế ảo.
Nhưng sau đó bọn họ vẫn phải bất ngờ khi biết được sự thật rằng máy chủ ở khu phố thương mại là chương trình chạy trong vòng tay u linh. Khoảnh khắc hơn hai trăm gần ba trăm người gần như tràn vào máy chủ cùng một lúc, thủ tục vận hành thì vẫn là những thứ quen thuộc nhưng cả ba người đều hốt hoảng ngây người.
Chỉ cần nghĩ đến việc đầu bên kia máy chủ là một thế giới trò chơi giả tưởng là bọn họ lại rất khó mà bình tĩnh nổi.
Chương Thư: "Nếu có một ngày phố U Linh trở lại bình thường thì có khi chúng ta cũng có thể tới xem thử đấy."
Tống Thanh Sơn: "Không chừng trong chương trình vận hành của phố U Linh, chúng ta mới là bug cũng nên."
Hà Tất: "Nghe miêu tả tình hình phố U Linh từ bà chủ thì chắc chắn sự xuất hiện của vòng tay u linh sẽ phá vỡ thăng bằng thế giới trong game đó."
Chương Thư: "Như vậy mới thú vị chứ. Nếu tôi là người chơi của game này thì trong tình huống mọi quy tắc đều đã đổ vỡ, chẳng còn chút vui vẻ nào như thế thì sự xuất hiện của vòng tay u linh chẳng khác gì cứu thế."
Hà Tất: "Tôi cũng cảm thấy thú vị. Loài người thân là con mồi lại có được súng săn, có khi vị trí của con mồi và thợ săn sẽ thay đổi."
Tống Thanh Sơn: "Không biết thân phận thật sự của cái gã tự xưng là thần linh kia là gì nhỉ?"
Chương Thư: "Tôi cũng tò mò!"
...
Chương Thư sửa sang lại tài liệu ghi tên tất cả người dùng vào máy chủ rồi đăng nhập mạng nội bộ gửi qua cho Lộ Dao.
Buổi chiều cửa hàng DIY vẫn mở cửa buôn bán bình thường. Các nhân viên đều đang tiến hành những công việc thường ngày. Lộ Dao ngồi trong phòng nghỉ nặn hộp tâm nguyện, nhiều đến nỗi cô nặn đến khi cửa hàng đóng cửa vẫn chưa xong.
Cô vốn định đưa số công việc chưa hoàn thành về khách sạn suối nước nóng làm tiếp, không ngờ mới đi ra khỏi cửa hàng DIY đã thấy Harold khoanh tay đứng trước cửa tiệm nail, mặt mày u ám như đang tức giận.
Thế là Lộ Dao xoay người đi về phía hắn: "Sao vậy?"
Harold vốn cao hơn Lộ Dao, thêm cả mấy tháng gần đây phát triển nữa nên dáng người không ngừng cao lên, giờ đã sắp cao hơn Lộ Dao cả một cái đầu rồi.
Hắn đứng dưới mái hiên, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô từ trên cao xuống: "Đám hải cẩu mập ở cửa hàng đối diện cũng biết lừa ăn gạt uống rồi mà cô vẫn không nhớ đến chúng tôi."
Lộ Dao: "Hả? Là sao?"
Harold lười giải thích cho cô nghe nên kéo cô tới tiệm nail luôn.
Sau khi bước qua cửa mới thấy sảnh lớn tiệm nail đã rộng hơn hồi đầu năm gấp ba lần rồi. Tiệm nail đã được tân trang lại, những đồ vật trưng bày cũng dần có bóng dáng của nhân viên dị tộc. Đá quý đủ mọi màu sắc hiếm có khó tìm khảm trên cột cửa loé sáng rực rỡ, trên sàn trải một lớp thảm ma thú trăm năm tuổi hoàn chỉnh, trên bàn là Merlulu và Puxiu đang chơi quanh một chậu hoa mini.



Bạn cần đăng nhập để bình luận