Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 488 - Trông giống đến nhập hàng đi bán hơn 4



Chương 488 - Trông giống đến nhập hàng đi bán hơn 4




Trông giống đến nhập hàng đi bán hơn 4
Mỗi phần nguyên liệu nấu ăn đều có định lượng nhất định, hơn nữa thời gian trải nghiệm là có hạn nên dù khách có lòng muốn trữ hàng thì nhiều nhất cũng chỉ làm được hết năm phần nguyên liệu trong một lần trải nghiệm mà thôi.
Tống Văn lại tới hỏi mua hộp đựng của Lộ Dao: "Bà chủ, phiền cô bán cho tôi ba mươi hộp đựng hoành thánh với."
Vị khách bên cạnh Tống Văn lần đầu tới trải nghiệm nghe vậy có hơi khó hiểu: "Hoành thánh cũng nấu mang đi à? Như vậy sẽ bị nguội mất."
Cậu ta lắc đầu: "Hộp đựng đồ ăn của cửa hàng DIY khá giống với túi trữ vật, để đồ ăn vừa có tác dụng giữ ấm vừa có tác dụng giữ tươi, sẽ không bị nguội."
Vị khách đặt câu hỏi kia không khỏi sửng sốt: "Vậy sao không đựng bằng túi trữ vật luôn đi?"
"Nhiều quá không vừa." Tống Văn chớp mắt: "Hơn nữa đồ của cửa hàng DIY vẫn nên cầm trong tay tôi mới yên tâm."
Nghe cách gọi túi trữ vật cứ như ô trang bị trong game võng du ấy.
Nhưng mỗi người tới phố U Linh đều sẽ có một cái túi trữ vật cá nhân như vậy, chỉ là sức chứa có hạn nên không thể đựng được quá nhiều đồ.
Vả lại thỉnh thoảng đồ để bên trong cũng sẽ bị mất. Những vị khách đã có kinh nghiệm thà cất những thứ quan trọng trong người mình còn hơn là bỏ vào túi trữ vật của phố U Linh.
Thật ra Lộ Dao cũng có cái túi trữ vật đó, chỉ khi ở phố U Linh mới dùng được. Có điều bản thân cô có kho hàng cá nhân và túi càn khôn rồi nên trước nay chưa từng mở cái túi của phố U Linh ra bao giờ.
Ai cũng có túi trữ vật cả nên hôm qua mấy người Lưu Tịnh mới không hề ngạc nhiên khi thấy Lộ Dao đột nhiên lấy đồ ra.
Lộ Dao lắng tai nghe hai người kia nói chuyện xong mới lấy ba mươi hộp đựng đồ ăn ra cho Tống Văn, sau đó ghi số liệu vào sổ rồi tiện tay đưa một tấm thẻ giới thiệu dịch vụ ẩn cho cậu ta: "Cửa hàng tôi còn có dịch vụ ẩn nhận đơn đặt hàng riêng làm túi trữ vật có sức chứa lớn nữa."
Tống Văn cúi đầu liếc nhìn tấm thẻ một cái, đôi mắt chợt lóe sáng, sau đó cậu ta lại im lặng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lộ Dao hồi lâu, cuối cùng mới cầm hộp đựng đồ ăn xoay người về vị trí của mình.
Chờ đến khi đóng gói xong ba mươi hộp hoành thánh rồi Tống Văn lại tới gần hỏi nhỏ bên tai Lộ Dao: "Cô có chắc túi trữ vật có sức chứa lớn mà cửa hàng làm ra có thể sử dụng ở phố U Linh không?"
Lộ Dao nhớ lại quy trình thiết lập ô trang bị cho game võng du thực tế ảo trong quán Internet Cafe rồi gật đầu: "Cũng không khó."
Tống Văn: "Giá cả thế nào? Còn nữa, bao giờ có thể lấy hàng?"
Lộ Dao: "Túi trữ vật gồm sáu ô vuông, mỗi ô có thể chứa ba mươi món đồ giống nhau, phí định chế là tám trăm tám mươi đồng u linh, ba ngày sau giao hàng."
Mắt Tống Văn chợt sáng bừng lên nhưng rất nhanh sau đó đã kiềm chế lại: "Tôi đặt trước một cái."
Hồi cửa hàng mới kinh doanh thử, Tống Văn và bà nội đã tới tham gia trải nghiệm chế tạo pháo hoa thủ công. Sau khi chính thức buôn bán, bọn họ cũng đến ủng hộ liên tục hai ngày liền, xem như là một trong những vị khách đầu tiên nhận ra sự đặc biệt của cửa hàng DIY. Thế nhưng nghĩ đến việc mình có thể sử dụng một túi trữ vật tách biệt hoàn toàn với hệ thống phố U Linh là Tống Văn vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Lần này cậu ta nói thế chẳng qua là ôm tâm lý thử một chút xem sao mà thôi.
Cậu ta không kể cho ai khác biết về đơn đặt hàng dịch vụ ẩn này mà lặng lẽ quay về bàn làm việc của mình, tiếp tục cầm mấy bát hoành thánh lên trao đổi với mấy vị khách làm bánh bao và bánh rán xung quanh.
Các vị khách ngồi luôn tại bàn mình thưởng thức bữa sáng tự làm, thỉnh thoảng lại trò chuyện đôi câu làm bầu không khí trong căn phòng nho nhỏ này còn náo nhiệt hơn cả ngoài đường.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu thời gian trải nghiệm kết thúc. Khách hàng đều đã hài lòng với trải nghiệm và ăn uống nên lần lượt đứng dậy đi ra ngoài với một chồng hộp đựng đồ ăn.
Hoạt động của cửa hàng DIY khá chú trọng quá trình trải nghiệm nên Lộ Dao không khắt khe với thời gian, mỗi buổi cho một lớp trải nghiệm là đủ rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận