Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 134 - Quả nhiên người khổng lồ kia là kẻ xấu xa 2



Chương 134 - Quả nhiên người khổng lồ kia là kẻ xấu xa 2




Quả nhiên người khổng lồ kia là kẻ xấu xa 2
Phất Tuyết còn lên tiếng trêu chọc: “Lộ Dao, lại ngâm chung với chúng tôi không?”
Lộ Dao xoay lại, nhóm người tí hon ai cũng ngạo mạn không thôi, như bắt được nhược điểm thú vị.
Khu phòng suối nước nóng lớn vốn dĩ sửa để cung cấp hồ nước nóng cho người khổng lồ dùng, bên cạnh bồn tắm chỉ có một cái hồ không lớn không nhỏ, bốn mặt màu đen, đá sỏi màu trắng xếp so le, đổ nước nửa hồ nước nóng, sương mù lập lờ.
Lộ Dao giơ tay đấm nhẹ chiếc gáy mỏi, thân thiện giao lưu: “Được thôi. Chờ lát, tôi đi tắm trước.”
Bên cạnh hồ nước nóng là một hàng bình phong mờ, sau bình phong là nơi tắm rửa và thay đồ.
Lộ Dao đã lấy một sọt quần áo đan bằng trúc, trong sọt đựng khăn tắm và dây cột tóc.
Tiếng nước róc rách từ sau bình phong truyền đến, các người tí hon tò mò thò đầu ra nhìn, tiếc là chẳng thấy gì cả.
Phất Tuyết láu lỉnh, sau khi chạy một mạch đến bình phong, một lát sau mặt mày hốt hoảng chạy về.
Bạn hỏi: “Sao vậy?”
Phất Tuyết lắc đầu.
Trắng quá.
Lộ Dao tắm xong đi ra, mấy người tí hon đã ngâm trong bồn tắm.
Họ chắc đều là tay bơi lão luyện, như cá gặp nước trong bồn ngâm nhỏ xíu, nghe thấy tiếng, ai cũng tò mò thò đầu nhìn qua.
Lộ Dao chào hỏi với họ, bước vào hồ nước nóng bên cạnh, nước hồ hơi nóng như chăn bông bao lấy, thật khoan khoái.
Nhóm người tí hon bắt đầu cúi đầu đánh giá bản thân, lại ngẩng đầu lên nhìn Lộ Dao đang ngồi trong hồ.
Không công bằng.
Phất Tuyết nằm sấp lên mép chậu nói to: “Lộ Dao, tôi cũng muốn ngâm hồ nước lớn.”
Lộ Dao một tay gác lên thành hồ, cúi đầu nhìn sang: “Được thôi.”
Cô giơ tay đến chậu, Phất Tuyết nhảy lên ôm cổ tay cô, mấy người tí hon cũng nhảy lên hết.
Rơi vào hồ nước to sâu không thấy đáy, nhóm người tí hon cũng chẳng sợ, hoàn toàn coi Lộ Dao là “cái phao”.
Lộ Dao ngâm được khoảng hai mươi phút thì đứng lên, cô mặc quần áo xong đi ra ngoài, người tí hon tắm rửa cũng quấn trong khăn tắm ngủ hết rồi.
Cô thấy da thú bẩn được cởi ra vứt một bên, cầm một cái sọt đựng quần áo tới gom mấy cái nhỏ lại, cả khăn tắm cũng bỏ vào luôn, nhặt quần áo bẩn của họ đi ra ngoài.
Nhóm người tí hon bên hồ nước nam đã tắm xong đều ra ngoài ngủ cả rồi, chỉ còn lại Lợi Nham chờ bên ngoài canh chừng tộc trưởng già.
Lộ Dao trông thấy thì đi đến trước mặt họ, nhỏ giọng nói: “Khuya rồi, đi ngủ đi, có chuyện gì mai hẵng nói.”
Còn không ngủ thì trời sáng mất.
Tộc trưởng tiến lên, ngẩng đầu: “Sao cô đến được đây?”
Người trong tộc đều nói người khổng lồ này nhân từ hiền hòa, hoàn toàn khác với người khổng lồ trên tranh vẽ tường trong tộc.
Tộc trưởng không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng chẳng thể hiểu mục đích của cô.
Lộ Dao ngẩng đầu hơi ngẫm nghĩ, cô cũng khá hoang mang: “Tôi cũng không hiểu sao mình lại đến được đây nữa.”
Lúc trước mỗi khi mở cửa hàng mới, Lộ Dao có thể cảm nhận dần dà được vài chỗ lạc quẻ, nhưng thế giới của người tí hon Nitraan lại không có bất kỳ dị tượng gì, đến nỗi mà cô cũng chẳng có bất kỳ suy nghĩ gì cho nhiệm vụ cuối cùng có thể xuất hiện sau này.
Tộc trưởng đã dự đoán rất nhiều phản ứng của người khổng lồ này, lại chẳng thể ngờ rằng cô vô hại như vậy.
Đại lục Nitraan đã không có vết tích của người khổng lồ từ lâu rồi.
Sự xuất hiện của cô chắc chắn là điềm báo cho những mối nguy gần kề, nhưng dường như người khổng lồ này cũng chẳng biết điều đó.
Tộc trưởng già tức giận xoay người đi ra ngoài: “Thôi bỏ đi, đi ngủ.”
Lợi Nham hơi thấy có lỗi gật đầu với Lộ Dao, đi nhanh vài bước đuổi theo tộc trưởng già.
Lộ Dao quăng quần áo bẩn của nhóm Phất Tuyết vào phòng giặt ủi, giặt sạch sấy khô rồi cầm về khu phòng suối nước nóng lớn, lại ngáp một cái về phòng nghỉ ngơi.
--
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng Lộ Dao đã dậy, đứng lên đi đến phòng bếp bắc nồi cơm trước, rồi mới về phòng tắm rửa thay đồ.
Lúc cơm bắt đầu tỏa hương thơm ngát, nhân viên ở khách sạn và khách cũng thức dậy.
Buổi sáng Lộ Dao định làm cơm nắm, vừa nhanh vừa ngon.
Cơm chín để hơi nguội, chia thành ba phần, một phần để rong biển, chà bông, lòng đỏ trứng muối; một phần để thịt bò và rau băm nhuyễn; phần còn lại trộn hạt và thịt tôm.
Lộ Dao nghiên cứu mất một lúc, cảm thấy suy nghĩ nấu cơm cho khách hàng người tí hon cũng có vài điểm giống với nấu đồ ăn vặt.
Cô lên mạng dạo một vòng, mua vài bộ khuôn làm đồ ăn vặt đáng yêu tinh xảo.
Buổi sáng vò cơm nắm không cần dùng tay, nguyên liệu đã trộn gia vị xong, bỏ từng muỗng vào khuôn là cho ra nắm cơm có độ lớn vừa miệng của bạn nhỏ khoảng một hai tuổi, cũng tương đương với lượng một bữa ăn của tộc người tí hon rồi.
Cơm, rong biển, chà bông, lòng đỏ trứng muối, bò viên, thịt tôm đều dùng máy xay sinh tố xử lý sao cho có độ to vừa phải, sẽ không quá to khó nuốt, cũng sẽ không quá nhuyễn mất hết mùi vị.



Bạn cần đăng nhập để bình luận