Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 460 - Loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất 1



Chương 460 - Loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất 1




Loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất 1
Căn phòng lặng ngắt như tờ. Đội viên tiểu đội an ninh nhìn Lộ Dao với vẻ kinh dị, hoàn toàn không thốt nên lời.
Lưu Tịnh đứng gần Lộ Dao hơn bọn họ một chút thấy rõ cảnh ấn thần như một lớp bụi xám bị bà chủ nhẹ nhàng xóa sạch.
Lúc này Thái Ngữ Tinh đứng bên cạnh Giang Lẫm mới muộn màng phát hiện ra rằng hình như bà chủ không giống người ở phố U Linh.
Cô không phải chủ quán bình thường, không thuận theo hay ỷ lại nhà thờ và ban quản lý, thậm chí ngay cả ấn thần cũng có thể tùy tiện lau sạch.
Phố U Linh là thế giới của người kia, ở đây loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất, vừa chín tới là bắt đầu thối rữa.
Nếu may mắn không trở thành thức ăn thì kết cục cũng chỉ có héo tàn mà thôi.
Dù sao thì cũng không thoát được.
Cửa hàng đột nhiên xuất hiện này thật sự không bình thường chút nào.
Lúc này ý thức của Giang Lẫm đã khôi phục lại gần như bình thường rồi, chỉ có hành động là vẫn hơi chậm chút mà thôi.
Cậu ta từ từ đến gần Lộ Dao rồi phun ra từng chữ một: "Bà chủ, cảm ơn cô."
Tiểu đội an ninh quay đầu nhìn Giang Lẫm đầy cảnh giác, cuối cùng vẫn là trưởng phòng Tần Thu Danh mở miệng trước.
Tần Thu Danh: "Cậu... Tỉnh táo rồi hả?"
Giang Lẫm nhẹ nhàng giơ tay lên bóp trán, vẻ mặt trông khá mệt mỏi: "Đúng vậy."
Nhậm Do không nhịn được nói: "Cậu còn nhớ được gì nữa không?"
Giang Lẫm ngước mắt nhìn Lộ Dao rồi mới đáp: "Tôi chìm xuống đáy biển, trước mặt có một con đường vừa sâu vừa tối. Tôi muốn bơi theo nó đi vào chỗ sâu nhưng bên tai cứ nghe một âm thanh rất ồn ào. Âm thanh này luôn gọi tên tôi, không ngừng lải nhải làm tôi không thể tập trung bơi đi được. Cuối cùng chẳng biết tôi đã bơi kiểu gì mà đến khi lấy lại tinh thần thì đã nổi lên khỏi mặt biển rồi, vừa ngửa đầu lên đã thấy pháo hoa trên trời, sau đó nước biển bao quanh tôi cũng dần rút đi."
Giang Lẫm tỉnh lại lúc bọn họ đang bắn pháo hoa trên đường, có điều lúc đó ý thức của cậu ta vẫn còn mơ hồ.
Các đội viên tiểu đội an ninh ngẩn người nhìn cậu ta hồi lâu không biết nên nói gì, chỉ là vẻ mặt lại cực kỳ kích động, tựa như đang muốn nói rằng: Chỉ vậy thôi hả? Đơn giản vậy thôi sao? Lúc đó cậu sắp hóa thành thể hoàn toàn rồi mà sao vẫn thoải mái quay về được vậy?
Thái Ngữ Tinh chạy tới ôm lấy Giang Lẫm nức nở: "Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!"
Giang Lẫm cúi đầu xấu hổ mím môi rồi nhẹ nhàng an ủi: "Không sao rồi, đừng khóc."
Tần Thu Danh vẫn giữ nguyên vẻ cảnh giác: "Tôi đã từng thấy người dị hóa hoàn toàn rồi. Một khi đã dị biến đến mức như cậu thì chắc chắn không thể nào thoát khỏi ngài được."
Vẻ mặt vốn đã thả lỏng của đội viên đội an ninh chợt nghiêm túc lại. Thường ngày cũng có xảy ra những tình huống tương tự. Có một số người dị hóa đột nhiên lấy lại được ý thức, tựa như dựa vào ý chí của bản thân mà thoát được khỏi ngài vậy, thế nhưng đó chỉ là một cái bẫy để dụ dỗ càng nhiều người ngã vào hố mà thôi.
Lộ Dao suy tư chốc lát rồi nói: "Đây là một tình huống đáng để tâm. Tối nay tôi sẽ ở cạnh Giang Lẫm để quan sát."
Tiểu đội an ninh có tổng cộng bảy người, thêm cả Lưu Tịnh, Thái Ngữ Tinh, Giang Lẫm và Lộ Dao nữa là mười một người.
Trong cửa hàng có ba phòng học thủ công, chỉ cần dọn dẹp lại một chút là có thể qua đêm.
Đối diện phòng học là nhà vệ sinh.
Tiểu đội an ninh nói với Lộ Dao rằng buổi tối lúc nghỉ ngơi trong một phòng không thể có quá sáu người được.
"Sáu" là con số mà ngài thích. Khi số người trong phòng bằng hoặc hơn số sáu sẽ rất dễ thu hút sự chú ý của ngài.
Lộ Dao nhớ tới nhiệm vụ đầu tiên mình đọc được trong sổ tay hướng dẫn mở cửa hàng. Đúng là gã này rất thích số "6".
Cuối cùng bọn họ quyết định sẽ để Lưu Tịnh và Tiểu Thái ở lại phòng học số một, năm đội viên tiểu đội an ninh ở phòng số hai, còn lại Lộ Dao, Giang Lẫm, Tần Thu Danh và Từ Tranh Vanh sẽ vào phòng học số ba.
Sau khi chia phòng xong thì thời gian vẫn còn sớm.
Cửa cửa hàng đang rộng mở nhưng các nhân viên tiểu đội an ninh lại chen chúc bít kín mít.
Bên ngoài người đến người đi bên ngoài còn bọn họ ở trong này lại như đứng trong bình thủy tinh vậy, không thể ra ngoài, cũng chẳng ai để ý đến bọn họ.
Tới gần nửa đêm, người qua lại trên đường thưa thớt dần.
Lộ Dao đứng dậy đóng cửa đúng giờ.
Trong phòng khách bày biện đơn giản, Lộ Dao phát cho mỗi người một cái chăn điều hòa, còn ngủ trên sàn hay trên ghế là tùy sở thích mỗi người.
Tần Thu Danh và Từ Tranh Vanh ôm chăn ngồi xuống góc tường, cố gắng dựa vào sát nhau cách xa Giang Lẫm nhất có thể.
Thật ra thì bọn họ có thể không ngủ chung phòng với Lộ Dao và Giang Lẫm cũng được vì ở ngoài phòng khách cũng có thể nghỉ ngơi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận