Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 416 - Bà chủ đó là tổ tông đấy 2



Chương 416 - Bà chủ đó là tổ tông đấy 2




Bà chủ đó là tổ tông đấy 2
Nghĩ đến chuyện trên lầu ba có đến sáu ngàn khán giả đến từ các tộc khác nhau, phía sau sân khấu còn có vô số tuyển thủ đang xem trực tiếp nữa, tay Tiểu Chung nắm chặt lại thành quyền, bình tĩnh hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn an bản thân, lúc này mới lên tiếng: “Ý nghĩa thật sự của việc thi đấu thể thao điện tử không phải nằm ở người mạnh chắc chắn sẽ thắng… Trong mỗi trận đấu, kỹ năng quan sát, quyết đoán, phối hợp, mỗi một quyết định đều có thể viết lại một kết cục mới, đừng coi nhẹ bản thân, cũng đừng dễ dàng từ bỏ… Kẻ thắng chính là người mạnh nhất, chỉ có như vậy thôi.”
Trong phòng nghỉ của tiệm net, đoàn đội của Thời Diên cũng đang xem trực tiếp, có người còn là fan của Tiểu Chung nữa.
Anh trai đó cười híp mắt lại, không thấy đôi mắt đâu nữa: “Ai có thể ngờ được K Hoàng giải nghệ được mấy tháng, nhưng lúc quay lại thì vẫn là chàng thiếu niên tuổi đôi mươi chứ.”
Cộng sự cũng cười: “Bây giờ tiệm net cũng thường xuyên có người ké fame của K Hoàng, cứ nói với tuyển thủ nhà mình rằng nếu không đánh giải cho đàng hoàng thì lúc giải nghệ cũng chỉ có thể làm quản lý tiệm net thôi.”
Anh trai kia đang cố gắng nhịn cười nhưng sắp không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng: “Đúng thật là làm quản lý tiệm net, còn dùng thân phận nguyên lão của ngành thể thao điện tử, đại diện tu chân giới phát biểu trong một dịp quan trọng như thế nữa. May là các huynh đệ lục giới không biết quay video để đăng tải lên mạng, nếu không thì tôi sẽ quay góc ba trăm sáu mươi độ, quay từ cao đến thấp để người qua đường có thể nhìn cho rõ.”
“Có chắc đây không phải là lịch sử đen tối không?”
“Ha ha ha ha ha, chúng ta có màn hình trực tiếp mà.”
Bên ngoài cửa Tiểu Chung vừa định bước vào, nghe vậy thì nét mặt như chết lặng, ngón chân co chặt lại.
Anh ta không biết bà chủ sẽ gọi mình lên để phát biểu, lúc lên đến đó thì đầu óc trở nên trống rỗng.
Khó khăn lắm mới nói xong để bước xuống, hình như phản ứng của khán giả cũng không tệ lắm, nhờ thế lòng tin lung lay sắp sụp đổ của Tiểu Chung đã vững vàng hơn.
Lúc này anh ta mới quay lại phòng nghỉ ngơi, thì hoàn toàn bất ngờ với cuộc đối thoại của cộng sự.
Mình thật sự giỏi đến vậy sao?
Tiểu Chung cố gắng nhớ lại vài phút đồng hồ trên sân khấu, nhưng rất nhanh đã tự ngăn bản thân lại.
Không được suy nghĩ nữa, mình còn phải làm việc.
Tiểu Chung gõ cửa, sau đó khựng lại vài giây, đợi một lát khi bên trong đã yên tĩnh trở lại thì mới đẩy cửa bước vào.
Đám người này lại không biết nhìn sắc mặt người khác gì cả, còn trêu chọc thẳng mặt nữa.
“…” Tiểu Chung cảm thấy mình sắp không dạy nổi lớp này nữa rồi.
Lúc này anh trai fan đó hỏi: “Chung ca à, nghe nói trong tiệm cũng có người tham gia đúng không?”
Tiểu Chung thở dài một hơi, cuối cùng cũng đổi chủ đề rồi.
Tiểu Chung: “Bà chủ có một thứ muốn thử nghiệm trong ảo cảnh, thêm vào đó An An, bé nhân sâm và Tù Ngọc cũng muốn chơi nên đã đăng ký tham gia.”
Bởi vì nhân viên và đệ tử của Phù Sinh Lục Giới môn được nằm trong danh sách nội bộ vào thang trời nên lần này không có dự định giành với người khác.
Mà bà chủ tổ chức cuộc thi đấu này vốn đã rất bận rộn, họ cũng nên yên tâm làm việc.
Khu phố thương mại không ai tham gia cuộc thi cá nhân cả, Lộ Dao định đến lúc đó sẽ đưa mấy đứa nhóc bản đồ 5v5 chơi vài ván.
Nhóc gấu trúc tinh, bé nhân sâm, Lộ Dao, Tiểu Chung, còn có một khách hàng của Quỷ tộc nữa.
Nghe nói nhóc gấu trúc và em bé tranh tết đều tham gia thì giá trị mong đợi của đám trực nam lập trình viên lập tức được bơm đầy.
Thời Diên ngồi bên cạnh, từ nãy đến giờ đều giữ im lặng nhưng khi nghe thấy vậy lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Long nữ và nhóc heo không đi sao?”
Tù Ngọc ra khỏi Thang Trời vô tận không bao lâu thì đã hóa hình, nói cho cùng thì mới lột xác không bao lâu, vẫn còn giữ dáng vẻ của một bé gái.
Khác hoàn toàn với em bé tranh tết đáng yêu kia, nhóc ma long là một cô bé gai góc cool ngầu, trông rất xinh đẹp, đầy khí chất, làm việc bá đạo có ý kiến của riêng mình.
Thời Diên có ấn tượng rất tốt với cô bé.
Tiểu Chung: “Đều đi cả.”
Tình hình của Tù Ngọc và nhóc con Đương Khang khá phức tạp, Tiểu Chung không hiểu rõ cho lắm nên không dám nói rõ.
Đại hội đã chính thức bắt đầu, sự chú ý của mọi người lập tức bị cảnh đấu luyện và so tài trên màn hình thu hút, dần dần không còn tiếng nói chuyện nữa.
Khán giả trong hội trường có thể sử dụng vòng tay để theo dõi trận thi đấu mà mình thấy hứng thú, ngẩng đầu lên cũng có thể thấy được mọi tình hình của cuộc thi.
Cứ cách hai giờ thì các màn hình nhỏ sẽ gộp lại với nhau, nghỉ ngơi hai mươi phút, đồng thời công bố tình hình chung, điểm số và xếp hạng của cuộc thi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận