Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1373 -



Chương 1373 -



Sau ngày xét xử không lâu, Lộ Dao xây thêm một khu ký túc xá dành cho nhân viên ở trong khu phố thương mại. Khu ký túc xá này nằm bên cạnh cửa hàng cho thuê người máy, đối diện với cửa hàng mới.Nhìn từ bên ngoài thì ký túc xá dành cho nhân viên không lớn lắm, chỉ chiếm diện tích hai cửa hàng nhỏ mà thôi, bên ngoài có thang bộ, có thể đi theo đó để lên tầng hai tầng ba tầng bốn.Thật ra Lộ Dao sử dụng quy tắc không gian đặc thù cho khu ký túc xá này. Bên trong có không ít phòng, có phòng dành cho một người, cũng có phòng dành cho hai người. Các nhân viên đã làm việc từ nửa năm trở lên có thể xin vào đây ở.Ngày ký túc xá xây xong, Trình Diệp, Chung Liên Gia, Trịnh Tử Dương, Bạch Lộ, Chu Tố, Lưu Đường và không ít nhân viên cửa hàng nhanh chóng gửi đơn xin được vào ở.Trương Duệ Nghiêu cũng rất muốn ở lại khu phố nhưng còn hơn một tháng nữa cậu ấy mới chính thức làm việc được nửa năm, thành ra đành phải tạm thời ở ký túc xá trường tiếp.Cơ Thu Ngôn và Cơ Thanh Dương thì mới tới khu phố không lâu, còn chưa đầy nửa tháng, có điều hai người họ đến đây để chăm sóc người trẻ nên được đặc cách mời vào ký túc xá.Sau khi trở về từ núi Thiên Môn, thần lực của Bất Độc tăng vọt, không còn sợ mặt trời và nhiệt độ cao như ngày trước nữa.Cậu bắt đầu quay lại nhà trẻ. Cơ Thu Ngôn và Cơ Thanh Dương sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cuộc sống thường ngày của cậu, đi kèm theo đó là đưa đi đón về.Bất Độc từ chối tất cả những người lớn tuổi thuộc dòng chính như Cơ Phi Thần, chỉ để lại Cơ Thu Ngôn và Cơ Thanh Dương mà mình quen hơn những người khác.Lúc bị từ chối, Cơ Phi Thần vô cùng đau lòng và khó hiểu. Rõ ràng hắn ta chân thành dành cả tấm lòng để chăm sóc người trẻ kia mà, tại sao cuối cùng lại rơi vào kết cục bị đuổi thế này?Không chỉ Cơ Phi Thần mà những người lớn tuổi thuộc dòng chính Cơ thị cũng rất khó hiểu, thậm chí có người còn giận dữ không cam lòng nữa.Đối mặt với oán khí không hề che giấu của những người đó, Bất Độc bình tĩnh nói: "Ta đã nói với các người rất nhiều lần rằng đối với ta, mẹ là sự tồn tại quan trọng nhất trên đời. Các người luôn cho rằng ta còn nhỏ, vô dụng ngu xuẩn nên cứ luôn bỏ qua ý kiến của ta, tự đưa ra quyết định hộ. Mẹ ta khoan dung độ lượng, lại từng là phàm linh, hiểu rõ nỗi khổ của phàm linh nên mới không so đo với các người thôi. Nhưng ta thì không phải phàm linh, ta sinh ra đã là đời sau của thần, nhờ có mẹ mới có ta. Phàm linh có suy nghĩ, có hoài bão nhưng các người không nên mưu toan muốn người trẻ nghe theo ý mình, coi người trẻ như công cụ để hiện thực hóa tham vọng của các người."Mặt mày Cơ Phi Thần u ám, nín họng không trả lời được.Những người còn lại cũng ngơ ngác, không dám than phiền nữa.Có lẽ là vì lúc bọn họ tìm được Bất Độc, tuổi cậu còn nhỏ, vẻ ngoài trông chẳng khác gì một nhóc con loài người nên bọn họ mới cảm thấy cậu chẳng biết gì cả, cho rằng mình sống lâu hơn cậu mấy chục năm thì hiểu biết hơn. Nhưng dù sao thì người trẻ cũng là người trẻ, không phải bù nhìn dễ dàng để phàm linh điều khiển.Từ đó, dòng chính Cơ thị hoàn toàn mất đi lòng tin của người trẻ.Mà hồi trước sau khi mất đi thần chức, Cơ Phi Mệnh hoà nhập với cuộc sống bình thường một cách quá nhanh, sau đó Cơ Chỉ Tâm lại gặp chuyện bị thương nặng nên đến nay đa số mọi người thuộc dòng chính Cơ thị vẫn không biết Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm đang làm gì ở thành phố Dao Quang. Người biết chuyện thì ngậm chặt miệng, không bao giờ hé răng nửa lời về bí mật kia.Buổi sáng, Cơ Thu Ngôn đứng trên ban công tầng ba ở phòng ký túc xá mình nhìn sang cửa hàng mới mở ở đối diện, sau đó dẫm dép lẹp bẹp xuống tầng.Cô ấy đứng giữa đường ngửa đầu quan sát biển hiệu, sau đó dè dặt hỏi Lộ Dao: "Bà chủ, cửa hàng mới của chúng ta bán hoa hả?"Biển hiệu của cửa hàng mới vẫn theo phong cách truyền thống của khu phố, tên là "Tiệm hoa Lộ Dao". Nhìn qua thì nơi này chẳng có gì đặc biệt, chỉ có biển hiệu được thiết kế cẩn thận rực rỡ phức tạp hơn biển hiệu các cửa hàng khác mà thôi. Bó hoa đủ mọi màu sắc quấn quanh bốn chữ "Tiệm hoa Lộ Dao", tạo nên một hình ảnh vô cùng khác biệt và nổi bật giữa khu phố đổ nát.Lộ Dao gật đầu: "Tôi muốn mở một cửa hàng nhàn tản qua ngày từ lâu rồi. Bây giờ không còn quá bận nữa nên tôi mở luôn, coi như nghỉ phép."



Bạn cần đăng nhập để bình luận