Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 355 - Đồ thay thế 1



Chương 355 - Đồ thay thế 1




Đồ thay thế 1
Cô gái kia đội một chiếc mũ rộng vành màu trắng, hơi cúi đầu để mành mũ che kín khuôn mặt, từ từ đi tới trước mặt Lộ Dao.
Nhóc gấu trúc yêu lập tức xù lông lên, móng vuốt đang cắm xuống đất đã run lên bần bật nhưng vẫn dũng cảm chắn phía trước Lộ Dao, không ngừng phát ra những tiếng "chó sủa" hù dọa đối phương.
Đến khi chỉ còn cách gấu trúc yêu chừng nửa mét, cô gái mặc đồ trắng kia mới dừng lại và cởi mũ xuống, để lộ khuôn mặt trẻ tuổi giống Lộ Dao đến năm sáu mươi phần trăm.
Thấy khuôn mặt đó, gấu trúc yêu xoay người lại nhìn Lộ Dao một cái, trong đôi mắt tròn xoe tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Lộ Dao hơi sửng sốt trong chốc lát rồi nhanh chóng phản ứng lại: "Ngọc Dao tiên tử?"
Lục Dao cười khẽ: "Ngươi biết ta à? Có điều đó đã là chuyện của trăm năm trước rồi, ta cũng đã trút bỏ thân phận đó từ lâu. Ta tên là Lục Dao nhưng không giống tên ngươi đâu. Chữ Lục có cái tai, "Dao" trong dao trì ấy."
*Lục (陆) có cái tai (阝)
Con ngươi Lộ Dao chợt co lại, vô thức lùi về phía sau một bước. Cô nhận ra người này không có ý tốt.
Nụ cười trên mặt Lục Dao lại càng xán lạn hơn. Nàng ta đã tới đây mấy ngày rồi, cũng đã quan sát bà chủ quán net suốt mấy ngày qua.
Lục Dao biết Lộ Dao xưa nay rất bình tĩnh nên bây giờ thấy cô bị mình dọa sợ sinh lòng cảnh giác, nàng ta không khỏi cảm thấy thú vị.
Lộ Dao cứ tưởng rằng khuôn mặt của mình và Ngọc Dao tiên tử giống nhau chỉ là tình cờ mà thôi, nhưng lúc này cô lại cảm thấy sự xuất hiện của nàng ta không phải tình cờ.
Tầm mắt Lục Dao nhìn xuống chiếc bông tai màu vàng trên tai trái Lộ Dao, trong mắt chợt lóe lên vẻ si mê: "Cuối cùng bông tai này lại ở chỗ ngươi. Ta đã tìm nó rất lâu rồi nhưng không thấy."
Trực giác của Lộ Dao trước giờ rất chính xác. Cô cảm thấy cô tiên tử có khuôn mặt hao hao giống mình này có gì đó không ổn.
Nghĩ đoạn, cô khom lưng ôm Hùng An An lên rồi chậm rãi lùi về phía sau, tay sờ lên ma trượng trong kho hàng cá nhân.
Lộ Dao có không ít món đồ hữu ích nhưng trước mắt thì thứ vũ khí có hiệu quả công kích rõ ràng nhất là ma trượng kia.
Cô còn muốn lấy cả nhẫn ra để lỡ đánh không lại thì sẽ đeo nhẫn quay về cửa hàng đồ ăn nhanh nữa.
Có điều Lộ Dao từng thử từ dị giới quay lại cửa hàng đồ ăn nhanh bao giờ nên không biết làm vậy có được hay không, chưa kể còn phải dẫn theo cả Hùng An An nữa. Cô phải nghĩ cách nhét cậu nhóc vào kho hàng cá nhân đã mới được.
Sau khi lùi về phía sau hai bước, Lộ Dao chuẩn bị tìm cơ hội nhét nhóc gấu trúc yêu vào kho hàng thì cơ thể bỗng chốc cứng ngắc lại.
Cảm giác này vô cùng quen thuộc đối với cô, rất giống lần trước khi ở đại lục Nitraan cô bị Linh Dược bắt lại, tứ chi cứng ngắc như đá tê liệt hoàn toàn, không thể gọi được hệ thống hiện thực hóa ước mơ, cũng không chạm được vào đồ đạc trong kho hàng cá nhân, chỉ có ý thức là vẫn tỉnh táo.
Cô bị cố định tại chỗ rồi.
Hùng An An giãy giụa trong ngực Lộ Dao, mở miệng gào ầm lên như sắp khóc.
Giây tiếp sau, cậu nhóc giữ nguyên tư thế giãy giụa như thế mà im bặt.
Gấu trúc yêu cũng bị Lục Dao cố định không thể nhúc nhích.
"Đừng phí sức nữa, ngươi chạy không thoát đâu." Lục Dao đi tới trước mặt Lộ Dao rồi nói: "Ta không muốn bị người khác quấy rầy nên sáng sớm nay đã bày trận pháp quanh rừng cây này rồi. Ngươi không thoát được, người ngoài cũng không vào được. Giờ ngươi bằng lòng nghe ta nói chuyện chưa?"
Lộ Dao: "..."
Cô cảm thấy tu chân giới này có quá nhiều người chập mạch.
Mặc dù cô tiên tử trước mắt này có vẻ ngoài hao hao giống cô nhưng rõ ràng là tính cách hai người khác nhau kia mà. Mắt Cơ Trang mọc chỗ nào mà nhầm được vậy?
Lục Dao cũng không để ý đến thái độ của Lộ Dao lắm. Nàng ta nhốt cô vào trong hốc cây rồi rủ rỉ giải thích chuyện gần nghìn năm qua.
"Ta vốn là một bông sen bình thường trong dao trì. Ngươi có biết thân sen bề ngoài thẳng băng bên trong trống rỗng không? Không chỉ có vậy, ngay cả rễ cây chôn sâu dưới đống phù sa cũng thủng rất nhiều lỗ. Mấy nghìn năm qua, ta lớn lên trong dao trì, không có tim không có tình cảm, cũng chẳng có ước muốn hay suy nghĩ gì."
Lộ Dao: "..."
Mặc dù kiến thức của cô không rộng lắm nhưng cũng biết cái cụm "bề ngoài thẳng băng" kia không phải ý như nàng ta nói.
Lục Dao: "Một nghìn năm trước, một thanh niên tóc bạch kim mắt đỏ tình cờ đi ngang qua dao trì rồi dừng chân nghỉ lại chốc lát. Sau đó chẳng biết tại sao mười ngày nửa tháng sau hắn lại tới nữa. Lúc nào hắn cũng chỉ đi một mình, cứ vậy mà ngồi xuống bên bờ ngắm nhìn ta."
"... Thời gian dần trôi đi. Cuối cùng thì ba trăm năm sau ta cũng hiểu tại sao hắn lại thích ngồi bên dao trì ngắm sen như vậy. Chiếc bình hoa mà hắn rất yêu thích bị vỡ nhưng thử đủ mọi cách vẫn không thể khôi phục lại được như cũ. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy bình hoa đó là vào mùa hè, khi hoa sen đang nở rộ. Vì chiếc bình kia mà lần đầu tiên hắn để ý đến những thứ xung quanh mình. Khi thấy được những bông sen nở đầy hồ, hắn cảm thấy cảnh này rất đẹp."



Bạn cần đăng nhập để bình luận