Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1277 -



Chương 1277 -



Diêu Văn Lan đứng ngoài phòng của Thích Tư Mẫn, hạ thấp giọng nhắc nhở: “Mẫn Mẫn à, tối nay ngủ sớm chút nhé, chín giờ rưỡi ngày mai chúng ta lên máy bay, dì Dung của con cũng đi cùng chúng ta, nếu đến muộn sẽ không hay cho lắm.”Một lúc lâu, một giọng nói yếu ớt vọng từ trong phòng ra: “Con không muốn ra ngoài, mẹ và dì Dung đi đi.”Diêu Văn Lan hết lòng khuyên nhủ: “Mẫn Mẫn à, con nghe lời mẹ lần này thôi có được không? Con có còn nhớ Chỉ Tâm ở nhà dì Dung không? Rất nhiều năm trước hai chân cậu ta bị liệt, lúc đó ngày nào cũng trưng ra nét mặt như trời sắp sập đến nơi vậy, nhưng mấy hôm trước mẹ mới gặp lại cậu ta, bây giờ đôi chân đã khôi phục lại như bình thường rồi. Lần này người mà mẹ nhờ dì Dung giới thiệu cũng chính là người trị khỏi hai chân cho Chỉ Tâm đấy.”Thích Tư Mẫn đáp: “Chân của Cơ Chỉ Tâm chỉ là tàn phế chứ không phải gãy. Cho dù người đó có trị được đôi chân của cậu ta thì cũng không thể chữa được mắt của con. Gương vỡ khó lành, con mắt của con cũng không thể nào khôi phục như ngày xưa được, cũng giống như mối quan hệ của mẹ và cha vậy.”Những lời nói lạnh lùng, cứng rắn kia cứ như những cây kim sắc nhọn, nhưng Diêu Văn Lan lại không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục kiên nhẫn khuyên can: “Tư Tư à, con không cần nghĩ nhiều về những chuyện đó. Ngoài tình cảm ra thì cuộc đời này của chúng ta còn sở hữu rất nhiều rất nhiều thứ khác. Hơn nữa mẹ chỉ mong con mãi mãi đừng đánh mất dũng khí đương đầu với khó khăn.”Căn phòng ấy lại chìm vào sự yên lặng, một hồi lâu sau Thích Tư Mẫn mới nói: “Mẹ ơi, bây giờ con sống rất tốt, mẹ không cần lo lắng cho con đâu. Con… Con chỉ thấy hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi vài ngày thôi.”Diêu Văn Lan bắt đầu sốt ruột: “Tư Tư, lần này là lần cuối cùng. Con cứ theo mẹ đến thành phố Dao Quang một chuyến đi, nếu như không có hy vọng gì thì mẹ sẽ không ép con nữa.”Thích Tư Mẫn không trả lời nữa.Nửa đêm một loạt âm thanh chói tai vang lên từ dưới lầu, kèm theo đó là những tiếng đập đồ rất lớn, Thích Tư Mẫn giật mình tỉnh giật, ngồi dậy mở cửa, chạy nhanh xuống lầu.Phòng khách dưới lầu một như một bãi chiến trường hỗn loạn, kệ trưng đồ cổ nằm sóng soài dưới đất, các mảnh sứ vụn ngọc vụn nằm rơi vãi đầy ra đất, Diêu Văn Lan ngồi bệt dưới đất, mái tóc rối tung cả lên, chỉ vào người Thích Minh Sinh chửi bới.Bộ đồ vest, áo sơ mi, cà vạt của Thích Minh Sinh đều nhăn nhúm lại hết, người ông ta bốc ra mùi rượu nồng nặc, ánh mắt lóe lên sự tức giận, khi nhìn thấy Thích Tư Mẫn đang mặc bộ đồ ngủ vừa mới chạy từ trên lầu xuống thì lại lóe lên sự buồn bực, chán ghét.Chân Thích Tư Mẫn khẽ run lên, cô ta lặng lẽ hít sâu một hơi, rũ mắt xuống, bước ngang qua chỗ Thích Minh Sinh, cúi người xuống đỡ Diêu Văn Lan dậy.Ánh mắt Thích Minh Sinh đột nhiên lạnh đi, lạnh lùng bảo Thích Tư Vân lên lầu.Thích Tư Mẫn đỡ Diêu Văn Lan dậy, nhìn về phía Thích Tư Vân đang đứng chặn ở cầu thang.Thích Tư Vân gật đầu với hai mẹ con họ rồi bước lên bậc thang, đi phía trước họ.Lúc Thích Tư Mẫn cảm nhận được mẹ đang dùng sức nắm chặt lấy tay mình thì bỗng thấy bất lực.Sau khi đưa được Diêu Văn Lan về đến phòng trên lầu hai, Thích Tư Mẫn vuốt lại mái tóc của mẹ mình rồi nhỏ giọng nói: “Ngày mai con theo mẹ đến thành phố Dao Quang, nhưng chỉ lần này nữa thôi.”Diêu Văn Lan ngẩng đầu lên, không bất ngờ gì khi đôi mắt bà ấy lóe lên một tia sáng rực, sau đó nghiêng người ôm lấy Thích Tư Mẫn: “Được, chỉ thử lần này thôi.”Tâm trạng của Thích Tư Mẫn không được tốt lắm.Cô ta biết rất rõ mẹ mình làm ầm lên như thế chẳng qua là vì muốn ép mình thôi.Mẹ cô ta là một người mạnh mẽ, kiên cường, là người coi trọng thể diện của mình nhất, nhưng bây giờ lại vì cô ta mà cam tâm vứt bỏ cả sĩ diện ngay trước mặt con riêng của chồng mình, cho dù đã biết rõ ý đồ của bà ấy nhưng Thích Tư Mẫn cũng không tài nào giận được.Ánh mắt lạnh lùng, chán ghét của cha, điệu bộ khinh thường, hoàn toàn không xem mẹ mình ra gì của Thích Tư Vân, tất cả đều khiến Thích Tư Mẫn thấy đau lòng và buồn phiền.Cô ta biết rất rõ với tình thế hiện nay thì cha đã hoàn toàn buông bỏ mình rồi.Quá lắm thì cũng chỉ có thể thay một con mắt giả khác cho cô ta thôi, cho dù có làm gì đi nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật cô ta đã mù mất một bên mắt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận