Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 775 - Công ty thật tâm muốn mang lại phúc lợi cho người chơi! 2



Chương 775 - Công ty thật tâm muốn mang lại phúc lợi cho người chơi! 2




Công ty thật tâm muốn mang lại phúc lợi cho người chơi! 2
Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, thỉnh thoảng Tạ Tu Lương cũng thích tới tiệm nail ngồi chơi chốc lát. Anh ta không có hứng thú gì với việc làm móng nhưng lại rất thích nhìn các nhân viên chế tạo móng tay ma pháp.
Rời khỏi tiệm nail, Tạ Tu Lương vui vẻ đi sang cửa hàng Blind Box giải sầu. Anh ta hay ngồi ở một góc sảnh quan sát người dân của thế giới hoang tàn này sử dụng blind box để thay đổi cuộc sống.
Ngày hôm qua khách của cửa hàng Blind Box tập trung lại đây để ghép bản đồ bằng các mảnh ghép được chia ngẫu nhiên trong các blind box. Bọn họ nói muốn nhờ bản đồ chỉ dẫn để tìm kiếm một người có tài năng và đức hạnh. Trước đó bà chủ từng tiết lộ rằng có lẽ người tài này có cách giúp bọn họ thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó đất đai ô nhiễm hiện nay.
Tạ Tu Lương cảm thấy chuyện này thật thú vị. Cách thức sinh tồn của con người ở mỗi nơi là khác nhau. Con người ở thế giới này trông chẳng khác gì nhân vật quần chúng trong phim, suốt ngày gặp tai nạn nhưng vẫn bất khuất đứng lên.
Không phải ngày nào Tạ Tu Lương cũng đi dạo một vòng quanh tất cả các cửa hàng vì mỗi lần đến cửa hàng nào là anh ta lại ngồi cả ngày ở đó. Ví dụ như trung tâm bổ túc trẻ em và quán Internet Cafe vượt thời không. Đây là hai nơi anh ta thích tới nhất.
Có điều xế chiều hôm nào anh ta cũng chạy qua cửa hàng dịch vụ chạy vặt một chuyến vì bên đó có nhiều cơ hội gặp mặt và nói chuyện với bà chủ hơn, mà điều này lại giúp anh ta rất nhiều.
Chỉ còn cửa hàng Mô hình phòng học DIY sáng tạo Lộ Dao là Tạ Tu Lương chưa tới bao giờ.
Lộ Dao đã đồng ý rằng chờ có thời gian sẽ đích thân dẫn anh ta tới đó xem thử rồi.
Nghe giọng điệu Tạ Tu Lương có vẻ giống khách hàng, Trương Duệ Nghiêu như chợt tìm được cứu tinh: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra ở khách sạn này vậy?"
Tạ Tu Lương giơ tay lên làm động tác "dừng lại" rồi chỉ chỉ ngoài cửa: "Hai người đừng hốt hoảng, sắp tới rồi đấy. Chờ lát nữa hai người sẽ rõ thôi."
Trương Duệ Nghiêu và Lâm Uẩn quay đầu nhìn ra ngoài cửa rồi lại ngạc nhiên phát hiện ra phong cảnh bên ngoài đã thay đổi, không còn là khu phố vắng lặng như lúc bọn họ vừa tới nữa mà đã biến thành một bình nguyên tuyết trắng bao la. Phía trên là trời cao mây trắng, đứng trong khách sạn không cảm nhận được gió rét nhưng vẫn thấy được tuyết đọng khắp nơi và cảm giác bất tận khiến người ta rùng mình.
"Bíp bíp bíp... Bíp bíp..."
Tiếng còi xe bỗng nhiên vang lên nơi hoang dã, sau đó là một đoàn xe đồ chơi từ đằng xa chạy tới. Mắt Lâm Uẩn và Trương Duệ Nghiêu đều sáng bừng lên.
Đoàn xe này được thiết kế cực kỳ tinh xảo, trông cứ như thật vậy. Nó chạy theo đường ray chỉ rộng bằng bàn tay con người, quanh co khúc khuỷu mãi đến khi từ từ đến trạm dừng trước khách sạn.
Nhà ga rất sạch sẽ, không có chút tuyết đọng nào, hai bên sân còn có hai chậu hoa mini nữa. Những phiến lá xanh biếc no nước và đoàn xe kia trở thành một chút màu sắc điểm tô cho thế giới thuần màu trắng này.
Khi đoàn xe dừng hẳn, cửa xe từ từ trượt ra. Xuyên thấu qua cánh cửa nho nhỏ có thể thấy được bóng người nhốn nháo bên trong.
Chỉ chốc lát sau cửa xe đã bật mở. Những người tí hon quấn chặt bản thân như quả cầu đi xuống, có người thì dắt heo đỏ, có người lại tự đeo hành lý.
Lâm Uẩn không khỏi ngồi xổm xuống tập trung quan sát: "Trông bọn chúng không giống nhau lắm. Có phải con kia có tai thú không nhỉ?"
Tạ Tu Lương cảm thấy dùng từ "con" để hình dung người tí hon thật sự không lễ phép chút nào nên không nhịn được mà chen vào sửa sai: "Bọn họ cũng là con người giống chúng ta, chỉ là nhỏ hơn một chút mà thôi. Những người tí hon đến từ bộ lạc khác nhau sẽ có những sở trường riêng, trên cơ thể cũng có những đặc thù riêng của từng bộ lạc."
Sự thay đổi hiện rõ trên khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Lâm Uẩn. Cô ấy cong mắt lên cười, nụ cười như tràn lan cả ánh mắt: "Trông bọn họ đáng yêu quá."
Tạ Tu Lương giơ tay phải lên nhấn nhấn ấn đường rồi dõi mắt nhìn về phương xa: "Nhìn lên núi đi, sắp xuống rồi kìa."
Nghe vậy, Trương Duệ Nghiêu ngẩng đầu lên, Lâm Uẩn cũng chậm rãi đứng dậy.
Trên sườn núi cách đó không xa có mấy đường cáp treo nhỏ trải dài, những buồng xe bồ công anh lớn chừng nắm đấm của người bình thường đang chậm rãi trượt từ trên đó xuống.
Mấy người nín thở tập trung nhìn chằm chằm hồi lâu, mãi đến khi buồng xe bồ công anh kia đáp xuống đất, cửa buồng bật mở để lộ mấy người tí hon đang gánh con mồi, Lâm Uẩn mới thất thanh nói: "Cái buồng xe mini này chạy được thật kìa, tinh xảo quá đi mất."
Buồng xe bồ công anh lượn quanh một vòng rồi lại chậm rãi lướt lên núi theo một đầu khác, trước khi đi còn chở theo cả bốn người tí hon khác.
Trương Duệ Nghiêu: "Người tí hon tự làm ra những thứ này sao?"
Tạ Tu Lương lắc đầu: "Tất nhiên là không phải rồi. Nghe nói trước kia trạng thái của đại lục Nitraan gần như là nguyên thuỷ. Vì khách sạn suối nước nóng lựa chọn thế giới này nên bà chủ mới xây thêm nhiều cơ sở vật chất trong khe núi, mục đích là để thu hút khách hàng."



Bạn cần đăng nhập để bình luận