Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1281 -



Chương 1281 -



Diêu Văn Lan và Thích Tư Mẫn cũng không nhắc.Sáng nay nhà họ Cơ không chuẩn bị thức ăn nên họ cũng ngại mở miệng hỏi.Lúc này Diêu Văn Lan mới hiểu thì ra họ định đến khách sạn ăn cơm.Nhưng một khách sạn nhỏ bé như thế thì có gì có thể khiến người ta phải ngạc nhiên cơ chứ?Điều này khiến một người từng ở rất nhiều khách sạn cao cấp trên thế giới như Diêu Văn Lan đây cảm thấy khó hiểu.Thích Tư Mẫn cũng rất hoang mang, một khu phố tồi tàn, hoang phế nằm ở ngoại thành thì có bao nhiêu chuyện kỳ lạ cơ chứ?Mãi cho đến khi cửa khách sạn được mở ra, những âm thanh náo nhiệt vọng ra ngoài thì Diêu Văn Lan và Thích Tư Mẫn chỉ biết sững sờ đứng yên tại chỗ, không dám tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình.Căn nhà không lớn lắm lại được sửa sang như một công viên vui chơi với những kiến trúc, đường đi, hoa cỏ phiên bản thu nhỏ, còn có… Người tí hon đi qua đi lại nữa.Tiếng cửa khách sạn mở ra đã thu hút sự chú ý của một hàng người tí hon đang ngồi sát mép cửa kính, đung đưa đôi chân của mình, lôi kéo nhau.“Khu phố thương mại lại mở cửa rồi kìa!”“Người khổng lồ lạ mặt, là khách mới đến đây lần đầu sao?”“Bà chủ có nói khoảng thời gian này sẽ mời người khổng lồ đến khách sạn ở, là hôm nay à?”“Vậy có phải có thể mở tiệc rồi đúng không?”“Tiệc ư? Tôi thích lắm!”…Thích Tư Mẫn nắm lấy tay mẹ, quay cái đầu cứng đờ của mình sang phía Cơ Thanh Nghiên: “Đây là… đâu?”Trong nhà bếp vọng ra tiếng “tót tót”, là Tiểu Trịnh đang chuẩn bị thức ăn.Khoảng thời gian này thì đã có một nhóm khách người tí hon đã ăn xong bữa sáng, có người thì trả phòng, có người thì ra ngoài giải quyết công việc, cũng có một số khách hàng đang hưởng thụ cuộc thám hiểm bên trong khách sạn.Tiểu Trịnh đang chuẩn bị bữa ăn lần hai và buổi sáng cho những khách hàng người khổng lồ sắp nhận phòng.Từ lâu Cơ Thanh Nghiên đã quen với đủ các loại phản ứng có thể xuất hiện trên mặt của những vị khách lần đầu đặt chân đến đây nên chỉ tươi cười đáp: “Hoan nghênh hai người đến với Khách sạn suối nước nóng của Lộ Dao, cửa hàng này thông với đại lục Nitraan thời nguyên thủy. Nói một cách đơn giản thì đây là khách sạn mở ra để cư dân nguyên thủy - người tí hon Nitraan của đại lục Nitraan ở. Cửa hàng chỉ mở cho người khổng lồ ở một số thời gian cố định thôi.”Thích Tư Mẫn đưa ngón tay lên: “Người tí hon Nitraan… Chính là những người tí hon kia sao?”Toàn thân Diêu Văn Lan cứng đờ, nếu như không phải con gái đang nắm chặt tay mình thì có lẽ bà ấy sẽ xoay người bỏ trốn mất.Không biết vì sao người tí hon trông vô cùng đáng yêu trong mắt đám thanh niên lại nhưng lại rất đáng sợ với bà ấy.Ngay vào lúc này Thích Tư Mẫn buông tay Diêu Văn Lan ra, cất bước đi vào trong cửa hàng, ánh mắt chất chứa đầy sự kinh ngạc mà nhân viên ở đây đã quá quen thuộc: “Người tí hon của đại lục Nitraan đáng… đáng yêu quá đi, có tác dụng chữa lành lắm đấy.”Cơ Thanh Nghiên mời Diêu Văn Lan vào trong: “Phòng của hai người nằm trên lầu hai, tôi đưa hai người lên trên trước.”Do hôm nay là ngày mở cửa nên khách hàng đặt trước để đến khu phố thương mại không chỉ có Diêu Văn Lan, Thích Tư Mẫn, người đặt phòng cũng không chỉ có hai người họ.Hai hôm trước khu vực lầu hai của khách sạn vừa mới được xây xong, nay đã có hai mươi phòng, cùng một lúc có thể nhận đến sáu mươi khách.Diêu Văn Lan và Thích Tư Mẫn đặt phòng tiêu chuẩn có hai giường, còn có một khung cửa sổ sát mặt đất nữa.Bên ngoài là đại lục Nitraan với những cơn gió lạnh thấu xương, trắng xóa cả một vùng.Cửa phòng vừa đóng lại thì Diêu Văn Lan đã nhận được điện thoại của Cơ Phi Dung.Đầu dây bên kia có tiếng sóng vỗ vọng lại, giọng của Cơ Phi Dung cứ như được truyền đến từ một nơi rất xa: “Vào trong rồi sao? Có gặp được những khách hàng khác không?”“Khu phố này chính là như vậy đấy, bà thấy không quen hay là sợ hãi vậy?”“Ngoài kia luôn đồn đoán đủ điều với Cơ thị chúng tôi, không phải bà cũng rất muốn biết bí mật của nhà chúng tôi sao?”“Đây chính là sự tồn tại mà gia tộc nhà họ Cơ luôn thờ phụng mấy trăm năm nay đấy.”“Chẳng lẽ bà không nghĩ đến việc muốn chữa khỏi mắt cho Tư Mẫn thì những cách bình thường không thể nào làm được sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận