Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 267 - Này... Rất không giống Ma Tôn 3



Chương 267 - Này... Rất không giống Ma Tôn 3




Này... Rất không giống Ma Tôn 3
Lộ Dao không nhịn nổi nói thêm vài câu với một tu sĩ qua đường, gợi ý rất nhiều kiểu, Sấu Thân đan, Sinh Phát đan, Tục Cốt Sinh Cơ đan, Mỹ Bạch Khứ Trứu hoàn,...
Tu sĩ nhíu mày nói các tu sĩ sẽ không mua những thứ này.
Lộ Dao: “Bán cho người phàm ấy, chúng tôi cần! Cực kỳ cần!!!”
Tu sĩ nhíu mày nhìn Lộ Dao, nghĩ ngợi hồi lâu sắc mặt dần thay đổi, hình như mạch suy nghĩ được khai sáng rồi.
Tạm biệt tu sĩ hơi ngẩn ngơ, Lộ Dao quay đầu lại đi vào cửa hàng vũ khí với Trạch Duyên và Ma Bảo giả thành linh sủng. Nói chính xác đây là cửa hàng bán pháp khí, ông chủ là một Luyện Khí sư.
Trong cửa hàng có đao, kiếm, pháp y, còn có các loại vũ khí nhỏ, giá hơi mắc.
Lộ Dao nhìn tới nhìn lui, không chọn cái nào.
Tiếp theo đó, họ còn đến Kim Ngọc lâu và cửa hàng son phấn cuối phố dạo một vòng.
Kim Ngọc lâu bán trang sức vàng bạc, cũng có pháp khí dạng phụ kiện, giá cả vô cùng đắt đỏ. Lộ Dao nhìn một cái rồi đi ra, quay đầu đi qua cửa hàng son phấn kế bên.
Bà chủ cửa hàng son phấn có đôi mắt hẹp dài, dung mạo kiều diễm, vóc dáng mảnh mai, thỉnh thoảng liếc nhìn Trạch Duyên đứng sau lưng Lộ Dao một cái, chọc ghẹo: “Khí chất đạo lữ của ngươi không tệ.”
Lộ Dao gãi đầu, đang muốn nói “chúng tôi không phải đạo lữ” thì sau lưng, Trạch Duyên nói một câu: “Lấy hết những thứ này.”
Lộ Dao ngạc nhiên quay đầu lại: “Không cần đâu, tôi chỉ ngắm thôi, nào có thể dùng nhiều vậy chứ.”
Cô cố tình đến xem son phấn chỉ là muốn tìm hiểu kiểu dáng và chất lượng hàng hóa ở đại lục Phù Thế, rồi so sánh với triều Đại Vũ.
Chuyện của Chu Nghênh và Đan Tê làm Lộ Dao để tâm.
Sản phẩm làm đẹp giá kịch sàn cực kỳ cao, trước mắt triều Đại Vũ vẫn chưa đủ trình độ kỹ thuật, Lộ Dao đang xem xét tính khả năng khi mở thêm một dòng sản phẩm làm đẹp cao cấp, đầu tư nghiên cứu phát triển.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ khởi đầu ở thời điểm hiện tại của Lộ Dao.
Vì để tiết kiệm tiền mua hộ mà mở riêng một dòng sản phẩm làm đẹp tương tự với việc chỉ vì chút giấm mà gói cả đĩa sủi cảo, thật sự không cần thiết.
Nhưng Lộ Dao vẫn để tâm tham khảo quan sát, lại còn khá kỹ càng.
Hình như Trạch Duyên hiểu lầm rồi, anh tưởng cô rất thích những thứ này.
Trạch Duyên mắt đen trong veo, nói nhỏ: “Dạo phố hơi muộn rồi, chúng ta nên tìm chỗ ngủ trọ. Gói đồ lại trước rồi tối ngươi xem kỹ lại.”
Lộ Dao: “Nếu đã muộn rồi thì tìm chỗ nghỉ trước. Đừng mua nữa, không dùng tới.”
Bà chủ có đôi mắt hẹp dài nở nụ cười vô cùng mờ ám: “Cô nương đừng xấu hổ, phấn son trong cửa hàng này của ta khác với hàng bình thường đấy. Ngươi mua về, tuyệt đối không hối hận đâu.”
Trạch Duyên gật đầu: “Vậy gói lại nhanh chút.”
Bà chủ không cười nói nữa, lấy ra một chiếc hộp trang sức ba tầng hoa văn khá đặc biệt.
Có lẽ bà chủ nhìn ra Lộ Dao hiếu kỳ với chiếc hộp này, bèn chủ động bắt chuyện: “Chiếc hộp này đẹp nhỉ? Nghê thành gần biển, nghe nói trong biển gần đây có giao nhân. Ngư dân kia nói là nhặt được chiếc hộp này trên bãi cát ven biển, ta thấy thật sự xinh đẹp nên mua về. Ta đoán ấy, nói không chừng đây là đồ yêu thích của giao yêu, bị sóng lớn cuốn lên bờ, kết quả để ta nhặt được của hời.”
Lộ Dao cười gượng.
Dựa vào kinh nghiệm ít ỏi của cô, thường thì gặp chủ cửa hàng thích kể chuyện, không lâu sau sẽ hóa thân thành thích khách giả cả đâm mình một nhát.
Động tác tay của bà chủ lưu loát, những chiếc lọ nhỏ tinh xảo trên bàn thoáng cái đã ngay ngắn hết trong hộp.
Lộ Dao thông suốt, mua cũng mua rồi, về nghĩ cách sau. Cô cầm túi càn khôn đựng linh thạch trong tay nhưng lại chẳng thể hành động nhanh bằng Trạch Duyên.
Anh quăng một túi linh thạch xuống, nhận hộp bằng một tay rồi quay người nắm cổ tay Lộ Dao, dẫn cô đến cửa khách điếm treo đầy đèn lồng đỏ to đùng chỉ trong chớp mắt.
Trạch Duyên buông cô ra, cất bước đi vào: “Chỗ này giờ Tý đóng cửa, tới trễ không thể ở.”
Lộ Dao đi theo phía sau anh: “Chẳng lẽ không có khách điếm khác sao?”
Trạch Duyên lắc đầu: “Có. Nhưng ta thích ở đây nhất. Ta nghĩ ngươi cũng sẽ thích.”
Lộ Dao: “...”
Này... Rất không giống Ma Tôn.
Hai người đi vào chung, dường như Trạch Duyên thật sự rất nôn nóng, bước nhanh về phía trước đi đặt phòng. Lộ Dao rơi lại phía sau, trông thấy giữa sảnh có một chiếc bàn người ngồi, bước chân hơi khựng lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận