Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 434 - Phiên ngoại tám: Mười nghìn năm cũng không đủ! 3



Chương 434 - Phiên ngoại tám: Mười nghìn năm cũng không đủ! 3




Phiên ngoại tám: Mười nghìn năm cũng không đủ! 3
Lộ Dao trở về từ Ma vực, Lăng Tiêu tiên nhân đã đợi cô rất lâu.
Lần này tà thần giáng thế không có dấu hiệu báo trước nào, mặc dù chuyện đã được giải quyết nhưng Tiên tộc vẫn không yên tâm nên đã đi điều tra nguyên nhân phía sau chuyện này.
Lăng Tiêu tiên nhân đến là để nói kết quả cho Lộ Dao biết.
Ngọc Dao tiên tử của Tiên tộc vốn là một nhánh lục bình bình thường sống trong dao trì, nhưng không biết vì sao một sợi thần hồn của tà thần thượng cổ đã bám lên người nàng ta.
Sau đó trong một lần trùng hợp Ngọc Dao tiên tử đã gặp được Ma Tôn Trạch Duyên, còn lặng lẽ tiến vào mộng cảnh của hắn, không chỉ cướp đoạt một phần ký ức của Ma Tôn mà còn phân tán bớt sức mạnh của Ma Tôn.
Thật ra Ma Tôn Trạch Duyên mới là thể xác mà tà thần muốn có được nhất, vốn tà thần muốn thừa cơ cướp đi thân xác của Ma Tôn nhưng giữa chừng lại xuất hiện một biến số.
Vì mang theo ký ức của Ma Tôn nên Ngọc Dao Tiên Tử đã đem lòng cảm mến hắn.
Thân xác nàng ta mang theo dã tâm của tà thần, thêm vào đó lại bị chấp niệm của Ma Tôn ảnh hưởng, hai bên giằng co qua lại, cuối cùng từng bước một mất đi không chế.
Nhưng Lăng Tiêu tiên nhân lại không biết nguyên nhân Ngọc Dao có thể cướp đi ký ức của Trạch Duyên lại không phải do tà thần chỉ dẫn.
Ngày thứ hai sau khi trận chiến tàn sát tà thần kết thúc, đáy lòng Lộ Dao sinh ra tâm ma, dùng chiếc chìa khóa trong tay Alfred để quay về quá khứ, trong thời gian tà thần đang ngủ say thì cô đã tìm thấy Trạch Duyên và Ngọc Dao vẫn chưa hóa hình vào tám trăm năm trước.
Vào ngày Ngọc Dao cướp đoạt đi ký ức của Trạch Duyên thì rõ ràng trên bầu trời đã xuất hiện một pho tượng thần.
Sợi xích khóa đen tuyền trong lòng bàn tay của pho tượng đó rơi xuống, trói lấy Trạch Duyên từng chút một nên Ngọc Dao mới rơi vào mộng cảnh của anh.
Lộ Dao vẫn chưa kịp tìm hiểu sâu hơn thì sự trừng phạt của thần đã giáng từ không trung xuống, hất tung cô ra khỏi thời không của quá khứ.
Chìa khóa đã nát, Alfred cũng bị thương không cách nào vận hành tiếp được nữa, hôm trước đã được đưa đến thành phố Dạ Quang để tu sửa.
Sau khi Lăng Tiêu tiên nhân rời khỏi thì Lộ Dao ngồi một mình trong phòng nghỉ đến tận nửa đêm.
---
Nháy mắt đã nửa tháng trôi qua kể từ trận chiến tàn sát tà thần kết thúc.
Lộ Dao trồng hạt giống kiến mộc trong ảo cảnh để thực hiện lời hứa với người chiến thắng của Đại Hội Tiên Ma nên đã mấy ngày không đến tiệm net rồi.
Đại lục Nitraan đang trong mùa Phất Nguyệt, cả năm nay những người tí hon Nitraan đã thử trồng rất nhiều khoai ngọt và mầm rau ở khe cây có gai, tình hình rất khả quan.
Mùa Phất Nguyệt qua đi thì mùa Mộ Nguyệt đã đến, những người tí hon bắt đầu đào khoai ngọt, phơi mầm rau, trữ thực phẩm để qua mùa đông.
Lộ Dao xếp một số khúc gỗ lại với nhau, lắp thành một chiếc máy dùng trong nông nghiệp phiên bản mini.
Cô không có gì làm nên ngồi trên sườn núi, nhìn những người tí hon lớn bằng ngón tay cái đang dùng máy cắt lúa mini, bận rộn trên các mảnh ruộng.
Bỗng nhiên Lộ Dao thấy mu bàn tay mình ngưa ngứa nên đã cúi đầu xuống nhìn.
Hắc Thứ cao tầm ba milimet đang cầm một bó hoa nhỏ màu tím, cẩn thận nhét vào tay Lộ Dao, sau khi bị phát hiện thì lại thoải mái hơn: “Hoa tử miên.”
Lộ Dao xòe tay ra.
Hắc Thứ đặt bó hoa vào lòng bàn tay cô, sau đó lại ôm lấy ngón cái của cô cọ vào, nhỏ giọng nói: “Ngày nào tôi cũng sẽ tặng hoa cho cô nên hãy nhanh chóng vực dậy tinh thần đi nhé.”
Nhân viên trong khu phố thương mại đều có thể nhìn ra trạng thái của bà chủ không ổn lắm, sau đó biết được mối quan hệ của bà chủ và Ma Tôn thông qua các nhân viên dị tộc của tiệm net thì càng kinh hoàng hơn nhưng lại không biết nên an ủi cô thế nào cho đúng.
Chỉ có Hắc Thứ ngày nào cũng ra ngoài đi săn, lúc quay về thì luôn mang cho cô một bó hoa.
Lộ Dao cúi đầu ngửi bó hoa trong lòng bàn tay mình, mùi hương nhàn nhạt quấn lấy mũi, cô đưa một ngón tay ra sờ lên đầu Hắc Thứ.
Hoàng hôn dần buông xuống, lúc này Lộ Dao mới từ từ đứng dậy đi về khách sạn suối nước nóng, lấy hai mảnh giấy từ trong túi ra.
Một mảnh là “cứu mạng”, mảnh còn lại là manh mối bình thường.
Cô nghỉ ngơi vài ngày, quả thật cũng nên quyết định vị trí của cửa hàng tiếp theo rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận