Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 409 - Thang Trời Vô Tận 3



Chương 409 - Thang Trời Vô Tận 3




Thang Trời Vô Tận 3
Nhóc Đương Khang không cam tâm lùi bước, tiếng kêu lí nhí hoá thành tiếng kêu gào.
Lúc tiếng kêu cao vút của nhóc con cất lên, vốn ban đầu âm thanh rất trong trẻo, nhưng sau đó vì đau đớn nên bắt đầu biến thành tiếng kêu gào, nghe càng thê lương chói tai hơn.
Khách hàng trong sảnh của tiệm net không kìm lòng được chà xát cánh tay, nhóc heo này kêu thật thê thảm, khiến lông tơ trên người họ đều dựng ngược hết lên, nhưng bà chủ ngồi trên đó vẫn thờ ơ không động đậy.
Lúc này Tù Ngọc lộc cộc lăn đến, đau đớn kêu lên với Lộ Dao.
Lộ Dao rút chân về, vỗ vào chỗ bên cạnh mình: “Ngồi cạnh chị này, phong cảnh ở đây rất đẹp.”
Tù Ngọc rất ngoan ngoãn, không từ bỏ việc làm nũng giả vờ đáng thương, móng vuốt run rẩy bước lên trên bậc thang.
Vừa đặt chân lên đó thì nó lại kêu lên thảm thiết.
Âm thanh đó hơi đặc biệt, không phải là tiếng kêu bình thường của chim non, tiếng kêu ngày càng kéo dài ra, vang tận lên trời cao, nó giống với tiếng thở dài của con mãnh thú nào đó vậy.
Tông chủ Ngự Thú tông nghe thấy âm thanh này thì sắc mặt khẽ thay đổi.
Sắc mặt của trưởng lão Côn Luân, trưởng lão Thiên Diễn tông, trưởng lão Linh Tiêu kiếm phái đều trở nên u ám.
Lúc nhóc Đương Khang bước lên bậc thang đầu tiên, vết thương nhiều đến mức chồng chất lên nhau, hấp hối nằm trên bậc thang nghỉ ngơi một lúc.
Hai móng vuốt của Tù Ngọc đặt lên bậc thang, kêu to thảm thiết như heo bị giết vậy.
Nhóc Đương Khang nghỉ lấy được một ít sức lực, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng liếm móng vuốt của Tù Ngọc.
Lộ Dao: “…”
Móng vuốt của Tù Ngọc bị liếm vào nên cảm thấy ngứa, vừa muốn khóc vừa muốn cười, dùng sức vỗ hai cánh vừa gãy, từ đó dễ dàng bò lên hơn, nhưng cả hai cái cánh đều đã gãy hết, sắc đỏ của máu dính hết lên lông tơ rồi chảy xuống đất.
Tù Ngọc nằm gục trên bậc thang thở dốc.
Nhóc Đương Khang bò lên lưng Tù Ngọc, liếm vết thương cho nó.
Tù Ngọc: “…”
Lộ Dao lấy điện thoại từ trong túi ra chụp lại.
Khách hàng trong tiệm net thấy được cảnh tượng này: “…”
Bước đầu tiên là nhẹ nhàng nhất, càng lên cao thì càng khó khăn hơn.
Lúc nhóc Đương Khang bò lên bậc thứ hai thì phần thịt ở chân trước đã rách nát ra hết, chân sau cũng đầy các vết sưng bầm tím.
Tù Ngọc bắt đầu rụng lông, bộ lông tơ đang bao lấy cơ thể như những chiếc gai bị nhổ đi, rơi rụng khỏi người nó, tên nhóc ấy kêu lên thảm thiết cả đoạn đường.
Bước lên bậc thứ ba, nhóc Đương Khang bò được nửa đường thì bắt đầu ngã xuống hôn mê.
Tù Ngọc chảy rất nhiều máu, khó khăn di chuyển qua đó, định đỡ nhóc Đương Khang đứng lên.
Một cây thước màu đen thò ra, nhẹ nhàng gõ lên cái đầu trọc lóc của Tù Ngọc, Lộ Dao vô cùng bình tĩnh nói: “Con đường của mình chưa đi hết còn suy nghĩ cho người khác sao. Tù Ngọc, tại sao em lại thành ma?”
Tù Ngọc nổi giận, há miệng ra muốn cắn lấy cây thước, nhưng kết quả móng vuốt lại không với tới, sau đó lại rơi xuống bậc thứ thang thứ hai.
Trong sảnh của tiệm net, khách hàng trợn to mắt khi nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi sụt sịt.
Quá khó khăn rồi.
Nhóc con Đương Khang trở thành một miếng đệm bị đè đến mức giật mình tỉnh lại.
Lần này hình như nó đã hiểu ra gì đó rồi, nó kìm cơn đau xuống không kêu gào nữa, chân trước bám chặt vào bậc thang, chân sau thử dùng sức.
Giằng co mất một lúc lâu thì một luồng ánh sáng như sương giá giáng xuống, trùng hợp chiếu thẳng vào người nhóc Đương Khang.
Nó dùng sức vào chân sau, ngẩng đầu lên huýt một hơi dài, huỵch một cái đã nhảy lên được.
Nhóc Đương Khang quay tròn ngay tại chỗ, đôi mắt trở nên hoang mang, dường như không hiểu lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
Cơ thể của nó lớn gấp đôi lúc nãy, mọc ra bộ lông cứng cáp, răng nanh mọc ra khỏi miệng, vết thương trên người cũng không biết được chữa khỏi từ lúc nào, ngay cả đôi chân sau yếu ớt cũng đã đi lại được như bình thường?”
"Dũng cảm sao?"
Lộ Dao: “Khang Khang giỏi lắm, chị biết là em nhất định sẽ làm được mà.”
Nhóc Đương Khang quay đầu lại, vẫn không thể hiểu được hết chuyện này.
Nhưng chân của nó đã khỏi rồi, không cần phải bò rạp trên đất khi di chuyển nữa.
Tên nhóc này cũng vô tư lắm, vết thương vừa khỏi là quên đi cơn đau lúc nãy ngay, không ngừng lầm bầm dùng đầu cọ vào tay Lộ Dao.



Bạn cần đăng nhập để bình luận