Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 112 - Ông cũng muốn 1



Chương 112 - Ông cũng muốn 1




Ông cũng muốn 1
“Trong cung có thể dùng sao?” Phó Trì không hiểu.
Lộ Dao lắc đầu: “Không có sóng. Nhưng cũng đủ dùng để chụp hình Ngự Hoa Viên và nương nương trong cung.”
Phó Trì: “...”
Phạm vi phủ sóng của mạng nội bộ trước mắt chỉ có cửa hàng cả khu phố thương mại cùng với khách VIP của thế giới này.
Trên điện thoại của Vũ Đế đã cài app Khu phố thương mại, ông đã ký thỏa thuận giữ bí mật và đăng ký trở thành người dùng mạng nội bộ.
Nhưng nếu ông muốn lướt điện thoại, vẫn chỉ có thể đến rạp chiếu phim xài ké mạng.
Vũ Đế bằng lòng bỏ qua tình huống phát sinh lúc nãy, thế nên Lộ Dao cũng phải tỏ chút thành ý.
Vốn dĩ cô muốn tìm thứ khác đổi cho ông, ví dụ như vài thư tịch về các kỹ thuật tương tự.
Kết quả lúc họ vào phòng trà, bắt gặp Lão Các chủ trốn trong góc bấm điện thoại.
Lần trước phát điện thoại, nhân viên rạp chiếu phim đều được lấy cái mới, chỉ là nhân viên bản địa vẫn chưa biết sử dụng cho lắm.
Nhân viên trẻ thường làm việc trên máy móc như Chu Châu, Ôn Giản vẫn sẽ biết sử dụng máy tính, cũng học nhanh hơn chút.
Còn người cả đời cầm kiếm vác súng, lưỡi đao dính máu như Lão Các chủ, cầm được điện thoại thì y như cầm một cục gạch, không biết phải làm sao mới ổn.
Nhưng ông ấy lại không muốn chịu thua nên trốn mọi người lén học, kết quả không biết chuyện gì xảy ra bấm sập nguồn, quá nhiều tác vụ nhảy ra, không thể khôi phục lại về ban đầu.
Lộ Dao cầm điện thoại của Lão Các chủ nhấn phím khôi phục, lại đồng ý buổi tối dạy họ chơi điện thoại, giờ thì bị Vũ Đế nhìn trúng rồi.
Ông cũng muốn có.
Lộ Dao nói rõ rằng điện thoại chỉ có thể kết nối mạng ở rạp chiếu phim, hơn nữa một ngày chỉ có thể chơi nửa buổi, thỉnh thoảng còn phải sạc pin.
Vũ Đế tỏ vẻ có thể sắp xếp riêng hai tiểu thái giám giữ điện thoại, qua lại giữa hoàng cung và rạp chiếu phim sạc pin cho nó.
Hoàng Thượng nuôi một con chim anh vũ, đều có người chăm sóc cho ăn.
Ông sắp xếp hai người cho chiếc điện thoại của mình cũng không khác gì.
Ngày thường chờ khi ông xử lý chính vụ xong, có thời gian nghỉ ngơi thì đích thân đến rạp chiếu phim.
Tóm lại là ông phải có chiếc điện thoại này.
Lộ Dao ngẫm nghĩ, dù sao thì bên ngoài cũng chẳng có mạng, cùng lắm là dùng chức năng chụp hình nên cô lấy ra một chiếc điện thoại mới, một bản hướng dẫn sử dụng chi tiết, còn kèm theo một cục sạc dự phòng đầy pin.
Vũ Đế hiểu được thao tác cơ bản của điện thoại thì gấp gáp mang đồ chơi mới rời đi, cũng đem theo cả bộ xếp hình luôn.
Lúc họ đi, Vạn Bảo Châu và Bát hoàng tử nháy mắt ra giấu với Lộ Dao nhiều lần, Lộ Dao giả vờ như không thấy.
Lộ Dao xua tay với Phó Trì: “Không nói nữa, bên khách sạn còn chờ tôi đến kéo đường ống nước dẫn suối nước nóng, bên này cực khổ cho anh rồi, cũng chỉ lần này thôi.”
Phim tài liệu kết thúc khởi chiếu, Phó Trì cũng chuẩn bị chính thức từ chức.
Qua nửa năm điều trị, tình hình sức khỏe và tinh thần của Phó Trì đã hồi phục, anh ta cũng không thể ở lại rạp chiếu phim làm quản lý sảnh cả đời.
Chỉ là vẫn chưa nói chuyện này với các nhân viên khác của rạp chiếu phim.
--
Hắc Thứ, Viên Thịt Bò, Diên Vĩ, Trúc Châu và Bất Độc đang chờ Lộ Dao ở khách sạn.
Diên Vĩ và Trúc Châu biết lần trước Lộ Dao ra khỏi nhà đã tìm thấy suối nước nóng, mấy hôm nay không có khách, thời tiết lại tốt vô cùng, họ cũng muốn ra ngoài tản bộ.
Một người tí hon hay ba người tí hon cũng chỉ như đựng thêm một quả táo trong túi đối với Lộ Dao, không khác nhau mấy.
Ống nước và công cụ đào để trong kho hàng cá nhân, trong sọt của Lộ Dao chỉ có hộp cơm trưa và bình nước, còn có một túi tiền tự may nho nhỏ, bên trong đựng công cụ thu hoạch của người tí hon, họ muốn hái vài quả dại tươi ngon về.
Lộ Dao và Bất Độc đi ra ngoài, thoải mái nói: “Giao cửa hàng cho hai người đấy, chúng tôi lắp ống nước xong sẽ về.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận