Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 795 - Cắt một củ cải bẩn thỉu xuống 4



Chương 795 - Cắt một củ cải bẩn thỉu xuống 4




Cắt một củ cải bẩn thỉu xuống 4
Hùng An An và Khang Khang hoàn toàn không hiểu tiêu chuẩn của địa chỉ mở cửa hàng, Lộ Dao nói chọn chỗ này thì hai đứa nhóc liên tục gật đầu, vờ như hiểu lắm.
Hùng An An: “Ừm ừm, nơi này không tồi.”
Khang Khang: “Em cũng thấy không tồi.”
Lục Minh Tiêu cũng không rành chuyện mở cửa hàng làm ăn, dù sao cũng luôn là một thái độ ủng hộ.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ thật sự không nhịn nổi mắng: [Đoạn đường, dòng người, thị trường, họ hiểu cái gì chứ? Không hiểu gì hết, chỉ biết vỗ tay thôi.]
Lộ Dao cười: [Ừ ừ ừ, họ không hiểu, vẫn là cậu hiểu.]
Mặt bằng Lộ Dao chọn được hệ thống hiện thực hóa ước mơ scan hình, thật sự là cửa hàng trống vô chủ.
Diện tích không tính là cực kỳ lớn, được cái bố cục tốt, sảnh trước sáng sủa, phía sau còn có hai phòng nhỏ có thể làm nhà kho và phòng nghỉ cho nhân viên, còn có một nhà vệ sinh chưa đầy hai mét vuông.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ scan hình, khu vực này cũng còn vài hộ dân sống rải rác, chỉ là số lượng ít hơn thành phố Cao Thăng hồi đầu rất nhiều.
Một trong những nguyên nhân Lộ Dao chọn nơi này chính là gần đây có người dân sinh sống, nguyên nhân thứ hai là vì nơi này không xa căn cứ Lê Minh cho lắm, chưa đến một cây số, trạm mới hoàn toàn có thể phủ sóng đến căn cứ.
Lộ Dao chọn chỗ xong cũng không vội về thành phố Cao Thăng, cô dọn dẹp cửa hàng trước rồi dùng pháp thuật và phù chú gia cố, lần nữa lắp cổng kiên cố lên.
Cuối cùng là hệ thống hiện thực hóa ước mơ bảo trì thăng cấp, nhập nó vào phạm vi của cửa hàng dịch vụ chạy vặt.
Vì để chung một hệ thống quản lý, Lộ Dao cần phải trải mạng lưới nguyện lực, còn phải dọn ra một tuyến đường vận chuyển tương đối an toàn, có lẽ còn phải cải tạo công cụ vận chuyển, tuyển dụng nhân viên mới.
Một khi chính thức khởi công là chuyện phải làm tăng lên.
Thời gian hệ thống bảo trì là mười hai tiếng, khoảng thời gian này chờ không cũng chán, Lộ Dao định gọi Harold qua, trước khi đưa họ đi thì coi chỗ có zombie số lượng lớn, xử lý núi xác thối rồi về thành phố Cao Thăng, ngày mai quay lại.
Lộ Dao khóa chặt cổng trạm, lúc chuẩn bị rời đi thì trên con đường vắng vẻ có hai chiếc xe Van chạy đến.
Người trong xe thấy Lộ Dao đứng bên đường thì dừng lại.
Tần Châu Tuệ, Cao Thi Mộng và những đội viên quen thuộc của tiểu đội Lý Túy chia nhau xuống khỏi hai chiếc xe.
Lộ Dao hơi ngạc nhiên, vì cô khá thân với Lý Túy nên chủ động hỏi: “Sao các anh ra ngoài rồi? Tìm kiếm thu thập vật tư à?”
Sắc mặt Lý Túy hơi gượng gạo, lén nhìn sắc mặt của dì Châu và Cao Thi Mộng, không biết giải thích thế nào.
Cao Thi Mộng lại không hề tránh né: “Chuyện của Hoàng Hiên cãi nhau dữ dội, tôi và mẹ bị đuổi ra ngoài.”
Rõ ràng căn cứ là nơi trú ẩn do một tay cha và anh trai xây dựng, họ vừa mất, chuyện hậu sự cũng còn chưa thỏa đáng mà đám người đó đã nhịn không nổi nữa rồi.
Chuyện này vốn dàn xếp, vốn dĩ Cao Thi Mộng không muốn gả cho Hoàng Hiên, mà Hoàng Hiên lại có suy nghĩ khác, mới đầu chỉ là muốn dỗ cho cô ấy kết hôn rồi tiếp nhận căn cứ thôi nhưng giờ Hoàng Hiên bị mất củ cải rồi, chỉ có thể nhờ cậy Cao Thi Mộng.
Phe của Hoàng Hiên đưa ra điều kiện, chỉ cần hai người cử hành hôn lễ ngay thì chuyện này coi như bỏ qua.
Cao Thi Mộng thà rời khỏi căn cứ.
Dì Châu không nói gì thêm, thoải mái buông quyền, dọn đồ dẫn con gái ra ngoài.
Thật ra tiểu đội Lý Túy cố tình ra ngoài tiễn hai người. Họ từng mang ơn của dì Châu nhưng cũng chỉ là cấp dưới dưới trướng, không có tiếng nói, chỉ có thể làm vài chuyện vặt vãnh mà thôi.
Lộ Dao chỉ thấy chuyến này Cao Thi Mộng khó mà chọn lựa, nếu cô ấy đồng ý điều kiện ghê tởm kia thì phải giao thân mình cho người đàn ông đã từng muốn sỉ nhục cô ấy, đồng thời hễ thấy cô ấy là người đàn ông đó sẽ nhớ đến củ cải bị mất, chắc chắn chẳng có nổi cuộc sống tốt.
Nhưng rời khỏi căn cứ, đồng nghĩa với việc hai mẹ con mất đi ô dù bảo vệ mạnh nhất.
Chỉ cần họ còn ở lại thành phố Lục Nghị, Hoàng Hiên ôm lòng oán hận cô ấy tuyệt đối sẽ nghĩ mọi cách bắt nạt dì Châu và cô ấy, suy cho cùng họ đã không còn là cấp trên của căn cứ nữa rồi.
Cho dù dì Châu và Cao Thi Mộng lên kế hoạch rời khỏi thành phố Lục Nghị đi chăng nữa, tình huống xấu nhất là trước khi họ rời khỏi, người của Hoàng Hiên đã chờ sẵn mọi nẻo đường, chuẩn bị bắt người về.
Điều này hoàn toàn có thể, cũng là mưu tính có thể thấy rõ.
Lộ Dao thở dài một hơi, nói thẳng: “Dì Châu, Cao Thi Mộng, có muốn đi theo tôi không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận