Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 645 - Giáo quan Lục 3



Chương 645 - Giáo quan Lục 3




Giáo quan Lục 3
Mấy ngày nay Tô Linh đang lo lắng vì lương thực dự trữ của mình không còn bao nhiêu cả, bên ngoài thì có zombie, trong khu chung cư thì lại có du côn, cô ấy buồn đến mức tóc rụng thành từng mảng lớn, ăn không được ngủ không yên, cô ấy sắp phát điên lên rồi.
Ngay vào lúc cô ấy sắp không chịu được nữa thì lại vô tình phát hiện tờ rơi được cắm trước cửa nhà mình.
Nếu là bình thường thì cô ấy sẽ không dễ dàng tin tưởng những mảnh giấy trông đáng nghi thế này đâu, nhưng cô ấy thật sự không còn cách nào nữa khác, nếu còn không nghĩ cách đi tìm thức ăn thì cô sẽ chết đói ở đây thật.
Tô Linh cẩn thận đọc nội dung bên trên tờ rơi, sau đó lại do dự hết mấy tiếng đồng hồ mới quyết định đặt đơn.
Thật ra sau khi cô ấy điền địa chỉ xong thì đã hối hận rồi, nghĩ đi nghĩ lại thấy chuyện này thật buồn cười, sao lại có chuyện sau khi điền địa chỉ lên tờ rơi đó thì sẽ có người nhận đơn được chứ, nó cũng đâu phải là điện thoại.
Nghĩ như thế thì cô ấy đã bình tâm trở lại, sau đó ném tờ rơi sang một bên, nằm trên giường thẫn thờ.
Nhưng còn chưa đến nửa tiếng thì có người đến thật.
Lộ Dao vừa lấy tỳ hưu nuốt vàng ra để cắn đứt vòng tay vừa đáp: “Đánh cho một trận thì ngoan ngoãn hơn nhiều rồi.”
Tô Linh ngạc nhiên: “Một mình cô đánh hết bọn chúng sao?”
Lộ Dao dùng giọng điệu đùa giỡn để đáp lại: “Chút bản lĩnh này mà còn không có thì không thể trở thành nhân viên chạy vặt được rồi.”
Tô Linh bỗng thấy kinh hồn bạt vía.
Nhân viên chạy vặt như thế đúng là quá đáng tin.
Lộ Dao đưa mười tấm danh thiếp cho cô ấy.
Tô Linh nhận lấy rồi quan sát thật kỹ, sau khi đọc hướng dẫn sử dụng xong thì không dám tin: "Chỉ cần dùng nó để đặt đơn thì nhân viên chạy vặt sẽ đến tận nơi sao?"
Lộ Dao đáp: "Ừm."
Tô Linh: "Nếu như tôi ra ngoài tìm nguyên vật liệu và muốn nhờ nhân viên chạy vặt làm vệ sĩ có được không?"
Lộ Dao: "Nếu nói một cách nghiêm túc thì những tình huống như thế sẽ không nằm trong phạm vi công việc của nhân viên chạy vặt. Nhưng nếu như chỉ cần đi với cô từ nơi này đến nơi khác, xem cô là mục tiêu của việc chạy vặt thì cửa hàng bọn tôi vẫn nhận đơn."
Tô Linh hỏi: "Cửa hàng các cô có bao nhiêu nhân viên chạy vặt là nữ thế?"
Lộ Dao có thể nhìn ra được sự bất an từ ánh mắt của Tô Linh nên đã cười đáp: "Cô cứ yên tâm đi, nhân viên cửa hàng dịch vụ chạy vặt của chúng tôi cho dù là nam hay nữ thì cũng đều rất chuyên nghiệp, lúc nào cần cô cứ mạnh dạn đặt đơn là được.”
Sau khi tạm biệt Tô Linh, Lộ Dao bước xuống lầu.
Đám du côn lúc nãy đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Việc giao hàng đã làm lỡ mất thời gian của cô, trời cũng đã gần tối, bây giờ mà đi lắp đặt thiết bị thu tín hiệu thì hơi gấp rút.
Lộ Dao lại bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu kế hoạch đã vạch ra ban đầu chưa được hoàn thành thì sẽ thấy rất khó chịu.
Cô leo ra khỏi khu chung cư Minh Đài, ngồi lên xe điện do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định chạy thêm khoảng mười kilomet nữa, sau đó chạy dọc theo dây cảnh báo thêm năm kilomet nữa, trên đường về còn có thể lắp thêm hai thiết bị thu tín hiệu.
Nếu trường hợp cô về không kịp trước khi trời tối thì cô sẽ bảo bé rồng đen đến đón mình, hoàn toàn không có gì phải sợ cả.
Sau khi lắp thiết bị thu tín hiệu xong, trên đường về cũng khá thuận lợi, chỉ có điều trời đã nhá nhem tối nên gặp được nhiều zombie hơn, cô thường xuyên phải đi đường vòng.
Lộ Dao rẽ từ đường Hưng Mặc sang tận mấy con phố, sau khi lắp thiết bị thu tín hiệu xong thì lại quay về bằng một con đường khác nữa, lúc đi ngang qua một bệnh viện thì thấy khoảng mười chiếc xe van đang đậu bên đường, có vài chiếc còn có người bên trong nữa.
Lộ Dao dừng xe điện lại: “Nhiều xe thật đấy.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Tất cả đều là nguyên vật liệu, hơn nữa nhìn rất giống những món đồ được lấy từ trung tâm thương mại hôm qua.”
Lộ Dao đột nhiên bước xuống xe rồi đi về phía bụi cỏ bên ven đường.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ nổi giận: “Cô có nghe tôi nói gì không thế?”
Lộ Dao ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát thì thấy chiếc xe điện bên trong bụi cỏ: “Hình như đây là xe của cửa hàng chúng ta thì phải. Sao nó lại ở đây thế?”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: “Là Chiếu Dạ.”
Lộ Dao dựng chiếc xe trong bụi cỏ lên, lẩm bẩm một mình: “Sao Chiếu Dạ lại vứt xe của mình ở đây chứ?”
Người ngồi trong chiếc xe van cũng đã phát hiện ra Lộ Dao, sau đó một nam một nữ bước xuống khỏi chiếc xe đậu bên trên.
Người đàn ông thì cao gầy, đeo một chiếc kính đen.
Cô gái thì trông rất xinh đẹp, tóc búi tròn lên, mặc một chiếc áo rộng thùng thình màu trắng xám và một chiếc quần dài màu đen.



Bạn cần đăng nhập để bình luận