Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 299 - Khai tông lập phái 3



Chương 299 - Khai tông lập phái 3




Khai tông lập phái 3
Trong nhóm rất náo nhiệt, dụ dỗ Tiểu Chung đổi cách xưng hô trong nhóm, lúc Lộ Dao vào xem thì “quản lý” đã được đổi thành “sư tôn, còn tên của Lộ Dao thì cũng đổi từ “bà chủ” sang “trưởng lão”.
Lộ Dao lướt lên cuộc trò chuyện phía trên thì mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Còn những yêu ma được kết nạp vào nhóm sau cũng được xếp theo thứ tự, tiểu báo yêu Văn Dung là đại sư huynh, Quán Trọng là nhị sư huynh, Chu Nghênh là tam sư tỷ, Đan Tê là tứ sư muội, cuối cùng là Giảo Nương vào nhóm trễ nhất sẽ là tiểu sư muội.
E đây sẽ là tông môn trực tuyến đầu tiên của phù thế Đại Lục, cũng gây tiếng vang kha khá trong cả tu chân giới đấy chứ.
Tiểu Chung nhắn vào trong nhóm nói là sẽ cho họ vài đơn để luyện tập, các đệ tử vui mừng khôn xiết, náo nhiệt không khác gì các đồ đệ trong tông môn cuối cùng cũng được sư tôn cho phép xuống núi rèn luyện.

Một chiếc xe kiệu màu đen lái vào trong khu phố thương mại, Du Thục đưa theo cô con gái Trịnh Nhiễm đến như lời hẹn.
Lộ Dao bước ra khỏi tiệm net thì thấy hai mẹ con họ đang nắm tay nhau đi vào khách sạn suối nước nóng.
Trịnh Nhiễm rất gầy, vì phải trị liệu nên phải cạo hết tóc, cô bé đeo một chiếc nón màu trắng, thấy người lạ thì sợ hãi nép ra sau lưng Du Thục.
Du Thục thấy Lộ Dao thì kéo Trịnh Nhiễm ra chào hỏi: “Nhiễm Nhiễm đừng sợ nhé, đây là dì Lộ Dao.”
Lúc mẹ nói sẽ đưa mình ra ngoài chơi thì Trịnh Nhiễm vô cùng háo hức mong đợi, nghĩ rằng mình sẽ được đến khu vui chơi hoặc là sở thú gì đó.
Chú bác sĩ nói cô bé không thể đến những nơi quá ồn ào, cô bé lại nghĩ chi bằng đến trung tâm thương mại xem phim cũng được, nhưng cô bé không ngờ mẹ sẽ đưa mình đến một nơi vừa lạ lẫm vừa hiu quạnh như thế.
Bởi vì căn bệnh của mình nên Trịnh Nhiễm đã nghỉ học để ở lại trong bệnh viện một khoảng thời gian rất dài, cha mẹ cũng thường xuyên cãi nhau trong phòng bệnh, đừng cho rằng cô bé không biết thật ra cô bé đều nghe được hết.
Bây giờ cô bé hơi nhạy cảm, sợ người lạ, ấp úng kêu lên một tiếng “chào dì” thì lập tức cúi đầu xuống ngay không muốn nói chuyện.
Du Thục sờ tóc cô bé sau đó giải thích với Lộ Dao: “Con bé hơi sợ người lạ.”
Lộ Dao: “Không sao đâu, vào trong trước đi.”
Trịnh Nhiễm là khách hàng tạm thời đến tiệm, lại có quan hệ mẹ con với Du Thục, nên trước khi đến đây đã được ký kết hiệp nghị bảo mật thông qua tài khoản VIP của Du Thục.
Lúc vào cửa Lộ Dao cố ý đi phía sau họ, để khách hàng vào trước.
Trước khi vào Du Thục cũng cúi đầu nói với Trịnh Nhiễm: “Đây là cửa hàng đáng yêu nhất ở đây, chắc chắn con sẽ thích nó.”
Mặt Trịnh Nhiễm hoang mang không hiểu gì cả.
Mãi cho đến khi bước vào rồi, những màu sắc tươi sáng rực rỡ đập vào mắt khiến Trịnh Nhiễm bất ngờ, sau đó theo phản xạ nhìn xuống thì thấy trong đường hầm trong suốt ngay góc tường có rất nhiều người tí hon to bằng ngón tay cái đi qua đi lại.
Trịnh Nhiễm khựng lại, nhìn chằm chằm vào nơi đó.
Người tí hon trong đường hầm trong suốt cảm nhận được ánh nhìn của loài người nên đã ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra đây là một cô bé người khổng lồ thì vẫy tay với cô bé.
! ! !
Trịnh Nhiễm đưa tay lên dụi mắt, rồi lại cúi đầu nhìn xuống đó, trong đường hầm hình tròn như ống chui cho chuột hamster kia có người tí hon thật.
“Mẹ ơi!” Trịnh Nhiễm không kìm lòng được kéo tay Du Thục, muốn bảo cô ấy nhìn người tí hon trên sàn nhà, nhưng lúc ngẩng đầu lên thì lại sững sờ.
Không chỉ có người tí hon dưới sàn mà ngay cả bệ cửa sổ, trên bàn, cầu treo trên không trung cũng đều là người tí hon.
Người tí hon có phòng riêng của mình, họ ngồi trong nhà hàng xinh đẹp như tòa lâu đài barbie để chia nhau ăn một miếng há cảo lớn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận