Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 89 - Ai đó mau tới cho chúng tôi một nấc thang đi xuống với! 1



Chương 89 - Ai đó mau tới cho chúng tôi một nấc thang đi xuống với! 1




Ai đó mau tới cho chúng tôi một nấc thang đi xuống với! 1
Sau khi lễ hội tế rồng kết thúc, tiệm nail đã thăng cấp tu sửa một lần rồi. Phòng khách bây giờ rộng lớn và được trang hoàng rực rỡ hơn năm ngoái.
Lộ Dao đẩy cửa ra thấy Ambrose và Edward đang khoác trên mình bộ quần áo lộng lẫy chẳng khác gì người mẫu, chia ra ngồi trên hai chiếc sô pha dài trong sảnh lớn.
Sau đó từ trái qua phải theo thứ tự là Ti Kim, Tina, Clarissa, Hối Hối, Merlulu, Puxiu, Eugenia và mấy nhân viên Nhân tộc khác mà tiệm mới nhận.
Cảnh tượng long trọng cứ như kiểu một giây tiếp theo tất cả bọn họ sẽ khom lưng cúi đầu đồng thanh hô: "Xin chào mừng bà chủ quay về!" vậy.
Chuông báo động trong đầu Lộ Dao bắt đầu kêu "reng reng reng" không ngừng. Không khí này rất khác thường.
Harold nằm trên ghế đơn phía sau, tay giơ một cuốn manga đọc rất say mê, bày ra dáng vẻ chuyện này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mình.
Lộ Dao đứng thẳng lưng, hít một hơi thật sâu rồi cố làm ra vẻ thoải mái đi tới: "Sao mọi người còn chưa nghỉ ngơi vậy?"
Im lặng, im lặng, im lặng.
Im lặng là tình trạng trước mắt của tiệm nail.
Lộ Dao hơi đảo mắt qua bên cạnh: "... Eugenia, đã qua giờ tan làm lâu rồi sao cô còn chưa về nhà vậy?"
Eugenia có thể xem như là nhân viên lão làng nhất của tiệm nail nên giờ ngồi đây vẫn hơi mất tự nhiên.
Từ trước đến nay đại lục Alexandria luôn tuân theo quy luật kẻ mạnh làm vua. Những người bình thường như bọn họ có được cuộc sống yên ổn trên lục địa này như bây giờ chỉ là do có kẻ mạnh che chở mà thôi.
Tộc Cự Long càng là tồn tại mà Nhân tộc ngửa mặt trông lên cả đời.
Dù Lộ Dao có thích Harold hơn thì Eugenia cũng không hề có chút suy nghĩ muốn tranh cái gì với hắn cả.
Chiều tối nay lúc tan làm, cô ấy và mấy nhân viên Nhân tộc trong tiệm chuẩn bị ra về thì lại bị đại ác ma Clarissa chặn đường bắt ở lại chờ Lộ Dao quay về.
Clarissa vốn có một nửa dòng máu ác ma trong người nên sau khi trở thành nhân viên tiệm không lâu thì từ nửa ác ma chính thức thăng lên thành ác ma.
Cuối năm ngoái Clarissa có quay về giới Ác Ma một chuyến, lúc quay về sức mạnh lại tăng thêm một bậc nên giờ trở thành đại ác ma rồi.
Eugenia không dám nhìn thẳng vào Lộ Dao nên cúi đầu xuống: "Lát... Lát nữa tôi về."
Lộ Dao "ừ" một tiếng rồi xoay người đóng cửa lại, chậm rãi đi vào trong sảnh, vòng qua ghế sô pha tiến thẳng đến vị trí dành cho chủ nhà ở giữa ngồi xuống.
Một nhân viên Nhân tộc vừa được nhận vào làm cách đây không lâu không nhịn được đứng dậy rót cho Lộ Dao một tách hồng trà.
Lộ Dao bưng tách trà có hoa văn hoa tường vi tinh xảo lên khẽ nhấp một ngụm sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì, ai đó nói đi?"
Mấy nhân viên Nhân tộc sau tết mới vào làm việc rất hiếm khi được nhìn thấy Lộ Dao, chỉ mới nghe nói bà chủ là một cô gái Nhân tộc mà thôi.
Bọn họ vốn hoàn toàn không thể tưởng tượng được một Nhân tộc sao có thể ra lệnh cho những dị tộc mạnh mẽ kia, bây giờ cuối cùng bọn họ cũng có đáp án rồi.
Ambrose im lặng cúi đầu nhìn nhìn bộ móng báo vằn mới làm, cứ như trên bộ móng kia có gì đó cực kỳ thu hút sự chú ý của anh ta vậy.
Edward vắt chéo hai chân vuốt ve ngọc lục bảo trên đỉnh ba-toong, trông dáng vẻ vừa thanh lịch cao quý vừa không tranh với đời.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có Hối Hối ngước đôi mắt to trong veo như nước lên lo lắng nhìn Lộ Dao rồi bi thương "chít" một tiếng.
Lộ Dao đặt tách trà xuống, thở dài một hơi rồi lấy từ trong kho hàng cá nhân ra hai cái rương.
"Mấy ngày trước tôi đi dạo mấy quảng trường kỹ thuật số. Thời đại này điện thoại di động đổi mới và cải tiến cực nhanh, tôi thấy giá cả cũng phải chăng nên đã tự ý mua cho mỗi người một chiếc làm quà năm mới."
Lộ Dao thở dài rồi lấy hộp quà từ trong rương ra.
Mỗi hộp đựng được bọc trong một cái túi riêng và thắt nơ bướm xinh đẹp. Trên hộp quà còn dán tên nhân viên tiệm nữa, nhìn là biết đã có sự chuẩn bị trước.
Bầu không khí trong phòng khách trở nên mất tự nhiên, đặc biệt là Ambrose và Edward đã một bó tuổi rồi lần đầu làm chuyện ấy.
Harold ngước mắt lên từ sau cuốn manga, lẳng lặng ngồi xem trò vui.
Sau khi chất cả đống hộp quà lên bàn, Lộ Dao cất cái rương đi rồi một tay đỡ trán cực kỳ thương tâm nói: "Mọi người có ý kiến lớn với tôi như thế e rằng cũng không thích những món quà này. Thôi vậy, ngày mai tôi sẽ đi hỏi lại nhân viên bán hàng một chút xem có thể giảm giá cho tôi trả hàng không."
Nhân viên tiệm nail: "..."
Rõ ràng là Lộ Dao đã có chuẩn bị rồi mới tới, thậm chí còn rất có lòng nữa.
Bọn họ vả mặt cực mạnh rồi.
Lộ Dao vùi mình vào ghế sô pha, khuỷu tay chống lên tay vịn, bàn tay che mắt không nói thêm gì nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận