Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1015 -



Chương 1015 -




Lộ Dao giới thiệu: "Phòng ăn giả tưởng này cũng giống livestream giả tưởng, chỉ cần có thẻ nhân viên là có thể thoải mái tiến vào. Sau khi vào đây, mọi người có thể thưởng thức những món ăn và tiệm chúng ta cung cấp giống như những vị khách đang xem livestream. Thời gian ban ngày ở đảo Quán quá dài mà tôi lại không quen với múi giờ này lắm nên nếu không có gì thay đổi thì mỗi ngày sẽ có từ mười hai đến mười lăm bữa ăn. Nếu mọi người có hứng thú với đồ ăn thì lúc đặt cơm tôi sẽ đặt thêm hai phần nữa."
Trúc Duy và Khê thoáng cảm nhận được có gì đó không đúng lắm nhưng nhất thời lại không nhận ra là chỗ nào. Nghe bà chủ nói có thể đặt thêm đồ ăn cho nhân viên, Trúc Duy lên tiếng trước: "Tôi muốn."
Trúc Duy mới trở thành người máy không lâu, ngày hôm trước ngồi trong phòng giam thấy livestream chủ đề đồ ăn ngon của tiệm sách nữa nên không khỏi nhớ về khoảng thời gian mình chịu khổ vì sinh tồn và khó tránh khỏi hoài niệm mùi vị của những món đồ đã từng có thể ăn.
Cô ấy không ngờ vào tiệm sách lại có thể trải nghiệm niềm vui được ăn ngon. Nếu bà chủ đã cho phép thì cô ấy cũng không có gì phải do dự nữa.
Khê thì đã từ bỏ cơ thể nguyên sinh rất nhiều năm rồi. Từ trước đến nay anh ta sử dụng các chất bổ sung dinh dưỡng do các nhà nghiên cứu trong phòng thí nghiệm chế ra để duy trì các dấu hiệu sinh tồn cơ bản của cơ thể, thành ra không có chấp niệm đặc biệt nào về thức ăn.
Có điều liều mạng một lần mới vào được tiệm sách nên Khê luôn nghĩ phải trải nghiệm mọi thứ mà tiệm cung cấp mới đáng cho lần ra sức này.
Thế là Trúc Duy vừa dứt lời, Khê cũng lên tiếng: "Tôi cũng muốn."
Lộ Dao đưa hai bộ đồng phục làm việc cho hai người, lại phát thẻ nhân viên cho bọn họ rồi nói bọn họ ăn mặc chỉnh tề đi theo Ngân Hoa ra ngoài chuẩn bị mở tiệm.
Màu sắc chính trong tiệm sách là xanh và trắng nên lúc quyết định thuê nhân viên, Lộ Dao đã thiết kế đồng phục làm việc.
Từ khi tiến vào đây Trúc Duy và Khê đã nhìn thấy bộ đồ đồng phục màu xanh đen xen chút trắng trên người Ngân Hoa rồi, có điều khi đó cả hai chỉ cho rằng đó là màu sắc của Ngân Hoa, không ngờ bọn họ cũng có.
Cả hai không nhăn nhó khó chịu gì, chỉ tò mò giũ đồ ra rồi mặc vào ngay trước mặt bà chủ.
Sau khi cơ thể đổi thành kim loại, không chỉ cảm giác thèm ăn biến mất mà còn có cả ham muốn nữa. Những cảm xúc bình thường của con người như xấu hổ này kia cũng mất theo luôn.
Đồng phục làm việc này được chế tạo dựa theo cơ thể người máy của cả hai nên mặc lên người không có gì không ổn cả.
Thấy hoa văn kẻ sọc trên bộ đồ tù nhân được che đi, cả Trúc Duy và Khê đều có cảm giác mới mẻ. Đến khi đeo thẻ nhân viên có tên mình lên, chẳng hiểu sao tâm trạng của bọn họ lại trở nên kích động, cứ như cuộc đời sang trang mới vậy.
Sau khi các nhân viên rời đi, Lộ Dao nhắn tin cho cửa hàng đồ ăn nhanh đặt thêm hai suất cơm cho nhân viên tiệm sách.
Lúc bữa sáng được đưa đến thì còn hai mươi phút nữa là tới giờ tiệm sách chính thức mở cửa buôn bán.
Lộ Dao bảo Ngân Hoa dẫn Trúc Duy ra ngoài thay mới khinh khí cầu và banner. Khê thì đi bổ sung hàng hóa, chỉ có cái đuôi nhỏ 06 là vẫn lẽo đeo theo sau cô.
Lúc Ngân Hoa và Trúc Duy trở lại thì Lộ Dao đã ngồi vào khu vực livestream rồi. Cô đang chuẩn bị vừa ăn sáng vừa đọc sách như thường ngày.
Thấy Trúc Duy đứng ở cửa, chẳng hiểu sao Lộ Dao lại nhìn ra được biểu cảm "tròn mắt" trên khuôn mặt máy móc của cô ấy, thế là cô chỉ chỉ phía sau mình rồi nói: "Khê đưa hộp cơm của cô vào trong luôn rồi. Để lại mình Ngân Hoa trông tiệm là được, cô cũng vào ăn sáng đi."
Trúc Duy gật đầu với Lộ Dao rồi đi xuyên qua hành lang đầy kệ hàng như thường. Đợi đến khi tiến vào hành lang gần kho hàng, bước chân cô ấy mới dần tăng nhanh.
Trúc Duy đẩy cửa tiến vào phòng làm việc dành cho nhân viên thì thấy Khê đã ngồi vào phòng ăn giả tưởng rồi, trước mặt anh ta bày một hộp cơm màu lam nhạt.
Trúc Duy đi vào rồi tiện tay khép cửa phòng lại, sau đó cúi đầu liếc nhìn thẻ nhân viên trước ngực mình một cái rồi mới đi vào phòng ăn giả tưởng.
Trong khoảnh khắc lúc bước vào phòng ăn giả tưởng, cả người Trúc Duy cứng lại, đôi mắt run lên, mà thiếu niên ngồi đối diện cô ấy cũng ngạc nhiên chớp mắt một cái.
"Anh!"
"Cô!"
Hai người cùng lên tiếng rồi lại cùng im bặt.
Khi ở trước cửa thứ hiện ra trước mắt Trúc Duy là cơ thể người máy to lớn màu xám tro của Khê đang ngồi bên trong, thế nhưng khi bước vào rồi cô ấy lại nhìn thấy một thiếu niên có khuôn mặt thanh tú và mái tóc xoăn nhẹ.
Cô ấy ngạc nhiên lùi về phía sau một bước dài, thoát khỏi khu vực phòng ăn giả tưởng. Quả nhiên, bây giờ Khê lại biến thành người máy rồi.
Trúc Duy lại bước vào lần nữa rồi ngẩng đầu hỏi Khê: "Anh thấy tôi trong dáng vẻ gì?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận