Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 313 - Ta ghét nàng 1



Chương 313 - Ta ghét nàng 1




Ta ghét nàng 1
Ma tộc cúi đầu rũ mắt lúc nãy lén nghiêng đầu nhìn lên trời, chắc chắn Ma Tôn đã rời đi thật thì biểu cảm của họ trở nên sinh động hẳn lên.
“Đệt đệt đệt! Tôn Thượng làm lành với bà chủ thật rồi à?”
“Không phải Tôn Thượng không phải không có tơ tình sao?”
“Ta thấy thoại bản của nhân gian thường viết “Công tử đoan chính như ngọc, không động lòng với nữ sắc”, kết quả vừa gặp được nữ lang, tình khiếu cũng thông luôn. Theo ta thấy ấy, thứ như tơ tình này chắc chẳng khác gì tình khiếu, tùy tiện lắm.”
“Vậy Yêu Hoàng phải làm sao đây?”
“Liên quan gì tới Yêu Hoàng?”
“Không phải nói bà chủ quán net là người trong lòng Yêu Hoàng chuyển kiếp sao?”
“Ai nói đó? Tuy bà chủ là Nhân tộc nhưng lại chẳng có tu vi, thủ đoạn kia cũng không thể gọi là tốt đẹp, nào có thể là Ngọc Dao tiên tử chuyển kiếp?”
“Dù phải thì có sao đâu? Thứ trúng ý Tôn Thượng, cướp về là được. Một Yêu Hoàng chỉ được cái mã ngoài nào có phải là đối thủ của Tôn Thượng?”
“Nghe nói Yêu Hoàng mổ yêu đan, phế tu vi vì Ngọc Dao tiên tử nên mới biến thành phế vật như bây giờ. Các ngươi nói xem sau này Tôn Thượng có...”
“Nếu Tôn Thượng rút ma hồn, xẻo tà dục vì bà chủ, vậy ông đây tới Thiên Uyên Ma cung cướp ngôi Ma Tôn, cướp cả bà chủ về luôn, hahahahaha...”
“Cướp bà chủ làm cái gì? Ta nói này, chi bằng cướp quán net ấy!”
“Đúng, dọn quán net tới Ma vực, khỏi phải ngày nào qua đó cũng phải xếp hàng, phiền quá trời!”
Toàn Phong và Ma Bảo vội vàng đuổi theo thì nghe thấy một đám Ma tộc chém gió hăng say. Thân là thuộc hạ của Ma Tôn, hắn ta tiến đến vung hai nắm đấm.
Ma Bảo vốn đang lo Trạch Duyên thành phế vật giống Yêu Hoàng, nghe thấy lời của mấy tên Ma tộc này nói càng sốt sắng hơn, giục Toàn Phong tìm người nhanh chút.
Toàn Phong thu nắm đấm lại: “Có thấy Tôn Thượng đi đâu không?”
Ma tộc bản tính hướng ngoại, quan điểm thiện ác khác với Nhân tộc, cũng không có nhiều quy tắc tôn ty như nhân gian, chỉ cúi đầu với kẻ mạnh.
Họ cùng nhau xông lên cũng đánh không lại Toàn Phong, nên ai cũng đột nhiên trở nên ngoan ngoãn.
“Tôn Thượng dẫn bà chủ ngự long rời đi rồi.”
Ngự long?
Vậy họ đuổi theo không kịp rồi.
...
Trên bầu trời Ma vực, Lộ Dao và Trạch Duyên ngồi trên lưng hắc long nhìn xuống mặt đất.
Cái Lộ Dao thấy đầu tiên là Ma vực đen kịt như một nghiên mực, làm cô nhớ đến hòn đảo cô độc tên là “Thâm Uyên” mà Lục Minh Tiêu sống lúc nhỏ.
Núi đá cây cối thậm chí cả động vật trên đảo Thâm Uyên đều đen một cục trống rỗng, có hình thù nhưng không có sự sống, cực kỳ giống với Ma vực.
Lộ Dao cúi người nhìn xuống, thấy trong nghiên mực thỉnh thoảng nổi lên từng mảng màu nguệch ngoạc nên cô khá tò mò: “Những mảng màu xanh lục kia là cây hay là cỏ?”
Trạch Duyên lắc đầu: “Nhà cửa.”
Lộ Dao: “Mảng màu vàng bên cạnh thì sao?”
Trạch Duyên: “Nhà cửa.”
Lộ Dao nghiêng người qua, chỉ vào từng vệt trắng khúc khuỷu ngoằn ngoèo: “Đó cũng là nhà cửa à?”
Trạch Duyên: “Đó là Nhược Thủy. Ma vực có mười sáu tòa uyên thành, sau khi ta kế vị đã phác họa bản vẽ, trùng tu uyên thành theo hình dáng từng vực. Ma tộc tôn sùng màu đen nên cả đất đai và thành trì đều là một vùng đen như mực. Ta thấy quá đỗi đơn điệu nên bèn thay đổi vài thứ lúc trùng tu uyên thành.”
Lúc nói về chuyện này, mắt anh cong cong, đôi mắt trong veo sinh động, khá đắc ý.
Ma vực mở rộng, Trạch Duyên sai ma long bắt đầu từ Nhược Thủy Uyên rồi trải dài ra Thương Uyên, Khuyết Long Uyên, Thiện Xà Uyên, Địa Uyên, Kinh Thích Uyên, Chu Hải Uyên, Đoạn Hạc Uyên, ... Lúc màn đêm dày đặc mới đảo ngược về Thiên Uyên Ma cung.
Cần điện, tẩm viện nữ quan.
Tôn Thượng lại đến nhân gian rồi, Lục Dao không buồn ngủ nên khoác áo ngồi dậy mở cửa sổ ra hóng gió, lại trông thấy ma long lướt qua trên vùng trời Ma cung rồi bay thẳng đến Cửu Trọng Ma Sát điện.
Lục Dao lộ vẻ suy ngẫm, Cửu Trọng Ma Sát điện là tẩm cung của Ma Tôn, chẳng lẽ Tôn Thượng về rồi?
Tiếc là nàng ta chỉ là nữ quan nhỏ nhoi, dù biết Ma Tôn ở Cửu Trọng Ma Sát điện cũng không thể làm gì được.
Lục Dao ngóng nhìn trăng ma màu máu trên trời, lòng thấy hơi thất vọng và mờ mịt. Nàng ta đã mất trăm năm từ nhân gian đến Ma vực, lại mất một trăm năm tẩy trắng thân phận, khó khăn lắm mới vào được Ma cung nhưng lại không thể tiếp cận Ma Tôn.
Có điều, dù Ma Tôn không có tơ tình cũng không có sợi chỉ đỏ nhân duyên, đời này đã được định sẵn cô độc vô tình, nhưng nàng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.



Bạn cần đăng nhập để bình luận