Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1279 -



Chương 1279 -



Một lúc sau Thích Tư Mẫn hỏi tiếp: “Dì Dung, cửa hàng tạp hoá cũng nằm trong khu phố đó luôn sao?”Cơ Phi Dung: “Có lẽ là vậy, cũng khá lâu rồi dì cũng chưa đến đó lại, nghe nói cửa hàng mà bà chủ mở ở thế giới này chính là cửa hàng tạp hoá.”Thích Tư Mẫn lấy làm lạ: “Thế giới này sao?”Cơ Phi Dung gật đầu: “Giải thích ra thì rất phiền phức, cháu cố nhịn thêm một ngày đi, đợi ngày mai đến đó rồi thì cháu sẽ hiểu ý của dì thôi.”Sợ làm lỡ lịch trình nên ba người họ đã đến thành phố Dao Quang trước một ngày, ở lại trong khu biệt thự của Cơ thị.Trùng hợp sáng hôm đó Cơ Phi Mệnh, Cơ Chỉ Tâm, Cơ Thanh Nghiên đều đến khu phố thương mại.Lộ Dao đã thiết lập một cánh cửa cho khu phố thương mại, vị trí có thể thay đổi bất cứ lúc nào, chỉ có nhân viên của cửa hàng mới biết cánh cửa đó nằm ở đâu.Khách hàng muốn đến khu phố thương mại bắt buộc phải có người dẫn đường.Cơ Phi Mệnh chính là người dẫn đường đó.Sáng sớm lúc ra khỏi cửa Cơ Phi Mệnh nói với nhóm người Cơ Phi Dung: “Tôi còn phải đi đón những khách khác nữa, mọi người đi cùng Chỉ Tâm và Thanh Nghiên đi.”Thích Tư Mẫn tò mò: “Còn có khách khác nữa sao?”Cơ Chỉ Tâm giải thích: “Nay khu phố mười ngày mới mở một lần, khách hàng muốn đến đây đều phải hẹn trước. Những người hẹn cùng một ngày với mọi người đều do chú Mệnh đi đón hết.”Tối qua Thích Tư Mẫn đã gặp được Cơ Chỉ Tâm, quả thật chân của cậu ta đã khôi phục lại như lời đồn, không hề nhận ra sự bất thường nào, chuyện này khiến cô ta ngạc nhiên cả một buổi tối, càng thấy tò mò hơn về khu phố khiến cậu ta tình nguyện ở lại làm việc.Bắt đầu từ hôm qua cô ta và mẹ mình đã gặp được khá nhiều người của nhà họ Cơ.Những người đó cứ nói chỉ cần đến khu phố thương mại thì mắt cô ta nhất định sẽ được chữa khỏi, cứ như đây là một điều đương nhiên vậy.Bây giờ Thích Tư Mẫn không còn đau lòng do mắt mình bị thương như lúc còn ở nhà nữa, những thứ thấy được, nghe được trong mấy ngày hôm nay đã trở thành một cú sốc quá lớn, đến nỗi cô ta không còn hơi sức đâu để hối hận nữa rồi.Họ nán lại trong gara xe để trò chuyện thêm vài câu, sau đó đã thấy chú Mệnh lái chiếc siêu xe ra ngoài, chuẩn bị đi đón khách.Thích Tư Mẫn: “Chiếc xe này cũng là của khu phố thương mại sao?”Cơ Thanh Nghiên lắc đầu: “Là xe của chú Mệnh tự mua đấy, chú ấy nói xe dài hơn thì sẽ đón được nhiều khách hơn.”Thích Tư Mẫn: “… Sếp… Bà chủ của mọi người không cung cấp xe riêng sao?”Cơ Thanh Nghiên đáp: “Bà chủ có cải tiến lại chiếc xe giúp chúng tôi, hoàn toàn khác với những chiếc xe nội bộ và xe thông thường khác. Lần sau có cơ hội cô có thể ngồi thử để trải nghiệm.”Cơ Thanh Nghiên dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Những thứ mà bà chủ đang sở hữu không thể dùng văn hoá, khái niệm hiện có để định nghĩa được, cũng không phải là vấn đề tiền nhiều hay tiền ít. Khi nào cô đến thì sẽ hiểu ý của tôi thôi.”Mấy ngày hôm nay Thích Tư Mẫn đã nghe câu nói “cô đến rồi sẽ biết ngay” rất nhiều lần, nghe đến mức thấy nhàm luôn rồi.Lúc lên xe thì Cơ Chỉ Tâm có bổ sung thêm một câu: “Nhưng với bà chủ thì tiền vẫn là thứ rất quan trọng.”Cơ Thanh Nghiên: “Có rất nhiều chuyện e là có bỏ tiền ra cũng vô ích. Những chuyện tiền không giải quyết được nhưng bà chủ thì có thể.”Thích Tư Mẫn đưa tay sờ lên hốc mắt, không nói gì thêm nữa.Diêu Văn Lan và Cơ Phi Dung ngồi ở phía sau, hai người họ ngồi kế nhau, cứ ghé sát đầu vào nhau trao đổi nhỏ gì đó.Đoạn đường đến khu phố thương mại cũng không xa lắm, Thích Tư Mẫn chỉ cảm thấy xe vừa lắc lư được một lúc thì đã chạy vào một làn đường trông hơi lạ rồi.Mấy phút sau, xe đi vào một con đường nhỏ, cuối cùng dừng lại một bãi đậu xe tồi tàn, con đường bên ngoài cửa sổ cũng khác hoàn toàn với những gì Thích Tư Mẫn tưởng tượng.Con đường đó rất hẹp, cửa hàng cũng rất cũ.Tấm biển hiệu khổng lồ, sáng rực càng khiến cửa hàng và con đường này trông tồi tàn và chật hẹp hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận