Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 812 - Giống người tốt, cũng giống người xấu 1



Chương 812 - Giống người tốt, cũng giống người xấu 1




Giống người tốt, cũng giống người xấu 1
Khoảng ba bốn hôm trước, có người bắt đầu lén lút phát tờ rơi kiểu này cho căn cứ, Hà Tân Trạch cũng nhận được một tờ.
Cửa hàng dịch vụ chạy vặt, nhìn sơ cũng rất thú vị.
Suy cho cùng thì thời buổi này cũng ít có người mở cửa hàng kinh doanh chân chính, toàn là dân có thể lừa được ai thì lừa, ai lại tốn công sức làm tờ rơi hoa hòe đến thế?
Hà Tân Trạch mất vài phút để đọc kỹ hết nội dung của tờ rơi, không nhịn được bật cười.
Người chủ đứng sau cửa hàng rách nát nhỏ bé này cũng có ít mánh khóe, nhưng không nhiều.
Giả sử anh ta thật lòng muốn mở cửa hàng, còn cố tình mở cửa hàng ở bên ngoài căn cứ vì không muốn bị căn cứ cản trở, nhưng lại muốn chiêu mộ khách hàng trong căn cứ, cùng lắm mấy hôm là sẽ thất bại thôi.
Ban quản lý căn cứ sẽ không dễ dàng cho phép có người đương không mượn danh tiếng của họ nhưng lại không nộp cống hiến vậy đâu.
Quy định nghiệp vụ của cửa hàng cũng cực kỳ buồn cười, chạy vặt thì dễ hiểu rồi, nhưng mà chỉ nhân vàng, hiển nhiên rất khác với số đông, không quan tâm thế tục.
Lưu Thành thấy Hà Tân Trạch không tán đồng thì hơi sốt ruột: “Anh, cửa hàng này đỉnh thật đó! Buổi sáng có tận mấy chi đội đặt đơn, lúc nãy đều quay về an toàn hết. Em thấy họ đeo ba lô căng phồng, chắc chắn là đựng vật tư.”
Hà Tân Trạch hơi bất ngờ, mới đầu có người đặt đơn vì tò mò thì cũng có thể hiểu được, suy cho cùng nghiệp vụ của cửa hàng cũng khá có ý “nhắm vào thị trường cạnh tranh”, vừa khai trương chắc chắn có thể nổi tiếng được mấy hôm, trước mắt là cửa hàng dịch vụ chạy vặt này thật sự có cách quảng cáo hiệu quả như thế.
Lưu Thành nói tiếp: “Lúc nãy ở cổng lớn căn cứ em còn nghe đội tìm kiếm thảo luận, định nhờ nhân viên chạy vặt đến siêu thị với họ, chính là hệ thống siêu thị lớn đã có rất nhiều người chết kia ấy. Anh, chúng ta cũng đặt một đơn đến bệnh viện lấy ít thuốc. Nếu may mắn tìm được thuốc đó, nói không chừng có thể cứu Tang Tĩnh!”
Tang Tĩnh là một cô gái mười bảy tuổi chạy nạn đến căn cứ Lê Minh với cha mẹ và em trai, cả gia đình cũng ở trong khu container. Cha của Tang Tĩnh mắc bệnh mãn tính, không tìm được thuốc thì hầu hết thời gian đều nằm trên giường, gia đình trông cậy hết vào người mẹ và hai đứa con nghĩ cách duy trì.
Dạo này thời tiết xấu nên sức khỏe của cha Tang Tĩnh ngày càng tệ, thấy người sắp chết rồi, một hộ dân thuộc ban quản lý căn cứ đột nhiên tìm đến cha mẹ Tang Tĩnh muốn kết hôn với nhà họ.
Trật tự sụp đổ, nền văn minh thụt lùi, một số tập tục lạc hậu toàn thể nhân loại mất mấy trăm năm thậm chí mấy nghìn năm mới xóa bỏ được nay lại khôi phục ở căn cứ nhỏ bé này.
Người đến hỏi cưới miệng lưỡi trơn tru, nói câu nào cũng tiết lộ chỉ cần Tang Tĩnh chịu gả thì căn cứ sẽ mời bác sĩ đến chữa bệnh cho người cha Tang Lan, cả nhà không cần nộp cống hiến nữa.
Người có mắt vừa nhìn đã biết là có gì đó uẩn khúc rồi nhưng không biết cha mẹ Tang Tĩnh nghĩ gì mà lại đồng ý thật.
Một người ngoài như Lưu Thành cũng nhìn không nổi, cách cậu ta có thể nghĩ ra chính là nếu tìm được thuốc đặc trị chữa bệnh cho cha của Tang Tĩnh, nói không chừng nhà họ Tang sẽ từ bỏ hôn sự này.
Hà Tân Trạch thấy suy nghĩ của Lưu Thành ngây thơ nhưng cũng lười nói cậu ta, căn bản là nói không lọt tai.
Con người là vậy đó, chỉ tin vào chuyện bản thân mình bằng lòng tin tưởng thôi.
Thật ra căn cứ không thiếu bác sĩ mà họ thiếu thuốc, thiếu thiết bị máy móc và môi trường khám chẩn bình thường.
Căn cứ Lê Minh hiện tại còn chẳng đáp ứng nổi những điều kiện cơ bản nhất của căn cứ.
Thật ra căn cứ Lê Minh lúc ban đầu cũng có tí khí phách khiến người ta thấy “ánh sáng của hy vọng”.
Lúc ấy căn cứ cũng giống như cửa hàng dịch vụ chạy vặt bây giờ vậy, không ngừng quảng cáo tương lai của căn cứ tươi sáng cỡ nào, thu hút những người chạy nạn thuộc đủ mọi ngành nghề, kết quả là có rất nhiều người liều mạng đến căn cứ nhưng thứ họ thấy chỉ là cống hiến ngày một tăng cao và tình trạng ngày càng tệ hại.
Hà Tân Trạch không có hứng thú với chuyện cứu người Lưu Thành nói, nhưng anh ta nghĩ nếu có thể nhân cơ hội này tìm được một lô thuốc thì nói không chừng sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Anh ta buông tay để Lưu Thành vào phòng.
Hai người nhanh chóng dọn ra hai ba lô rỗng và một ít vàng, lại ngồi xuống nghiên cứu quy tắc đặt đơn của cửa hàng dịch vụ chạy vặt, sau đó mới cùng nhau ra ngoài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận