Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 919 -



Chương 919 -




Vừa nhắc đến hai anh em sinh đôi kia thì 0666 lại bắt đầu suy nghĩ, hình như lúc sáng anh ta thấy hai người họ quay về cùng Del của phòng 423 và Carney của phòng 425 thì phải.
Anh ta tiện tay lướt vài cái trên màn hình cảm ứng ảo trước mặt, phòng giam 423 và 425 đồng loạt xuất hiện.
Del không hề nằm trên giường nhưng bên dưới chiếc cửa sổ thông gió lại có một bóng đen đang cuộn tròn lại.
Anh ta dựa người vào tường, hai đầu gối co lại, dùng đầu gối làm bàn để kê quyển sách.
Con người này đang lợi dụng những tia sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ thông gió để đọc sách.
0666 lo lắng quay đầu nhìn sang phía màn hình còn lại.
Phòng giam 425 càng đặc sắc hơn, ngoại hình người máy của Carney được chế tạo theo tỉ lệ 1:1, ngoài ra anh ta còn tự thêm thắt một số thiết kế mang đậm cá tính riêng, ví dụ như gắn thêm một cánh tay điện nhỏ lên lòng bàn tay mình.
0666 đã làm cai ngục ở khu sáu này được hơn bảy năm, lúc đó Carney đã bị giam ở nhà giam số bảy.
Trong bảy năm qua đây là lần đầu tiên 0666 thấy Carney sử dụng cánh tay điện của mình.
Carney nằm dài trên giường, đầu và vai gần như nằm vuông góc với nhau, khoang ngực mở ra hai bên, vừa khéo có thể biến thành một cái giá nhỏ.
Anh ta đặt sách vào vùng lõm giữa khoang ngực đang mở ra, tay trái đặt phía sau đầu, tay phải đưa lên, đưa bàn tay điện trong lòng bàn tay mình chiếu vào trang sách.
Điều quan trọng nhất là Carney cũng đang xem quyển sách &LTB;á tước Monte Cristo> đáng chết kia, 0666 nhanh chóng kiểm tra hết các phòng giam, cầm áo khoác ngoài lên rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Ngày mai, anh ta nhất định phải đến cửa hàng mua một quyển &LTBá tước Monte Cristo> mới được!

Trên đảo Quán có ba loại phòng cấm túc, hai anh em sinh đôi và tiểu đội 597 bị nhốt trong phòng cấm túc nằm ngoài cùng.
Loại phòng cấm túc này không khác gì phòng giam đơn cả, chỉ là không được rộng rãi như phòng giam mà thôi, hai bên hành lang đều là những căn phòng nằm sát nhau, không gian bên trong chỉ bằng một phần hai phòng giam bình thường, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa lớn bằng bàn tay trên cửa ra vào.
Loại phòng cấm túc này chủ yếu dùng để nhốt những tù nhân thỉnh thoảng gây sự, tội không nghiêm trọng lắm.
Cai ngục cố ý nhốt hai anh em sinh đôi và tiểu đội 597 ở hai căn phòng, chung một dãy hành lang và đối diện nhau, để cho bọn họ có thể mắng chửi, cãi nhau thoả thích.
Thường thì chỉ cần qua dăm ba ngày, sau khi hai bên cãi nhau mệt rồi thì chuyện này cũng sẽ lắng xuống.
Trong căn phòng cấm túc tối đen, dường như loáng thoáng đâu đó có thể nghe được tiếng khóc nấc lên, nó cứ quanh quẩn, vang vọng trên dãy hành lang vắng lặng ấy.
Khê nghe thấy tiếng khóc được phát ra từ phòng giam đối diện, hơn nữa còn là của 597 đã đánh mình ban sáng.
Hai bên vừa kết thúc cuộc cãi vã kịch liệt kéo dài liên tục ba tiếng đồng hồ, bây giờ Khê chỉ muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc để đọc sách.
Âm thanh phía đối diện vẫn chưa chịu dứt, anh ta không kiềm chế được nữa đã bật dậy đập cửa: “597, con mẹ nó mày lên cơn điên gì thế? Có thể yên lặng giùm tao một phút không?”
597 ngồi dựa vào tường, tay cầm một quyển tập thơ, mặc dù khóc không ra nước mắt nhưng lại không kìm được cứ nức nở, nghẹn ngào.
Gã cũng cãi mệt rồi, hơn nữa lại buồn chán không tìm được việc gì làm nên đã tiện tay lấy sách từ trong túi ra.
Sách tốn mất một trăm mấy chục ngàn để mua, nếu không đọc thì phí.
Gã tiện tay lấy ra một quyển tập thơ.
Tác giả được đề trên tập thơ là một người gã chưa từng nghe nhắc đến, nhưng 597 cũng không quan tâm, tiện tay mở một trang ra xem.
[Ta đã phạm phải một sai lầm to lớn nhất trong cuộc đời mỗi người, ta chưa bao giờ có được hạnh phúc. Cha mẹ ta nuôi dưỡng ta lớn khôn… Họ cho ta can đảm và tri thức nhưng ta lại không thể trở thành một người dũng cảm*.]
(*) Trích dẫn từ tiểu thuyết Trăm Năm Cô Đơn của nhà văn người Colombia Gabriel García Márquez.
597 nằm dài xuống sàn nhà, rõ ràng gã không có nước mắt nhưng lại không kiềm chế được cơn xúc động cứ phải thút thít liên hồi.
Gã không ngờ những con chữ này cũng có thể trở thành một con dao, còn đau đớn hơn cả việc cai ngục dùng thương đâm vào ngực gã nữa.
Một cục giấy được ném từ phòng cấm túc đối diện, nhắm chuẩn vào người 597, Khê vẫn đang đập cửa: “Phiền chết đi được, có thể ngừng khóc được không?”
597 đưa tay nhặt cục giấy đang nằm lăn lông lốc trước mặt mình, cảm thấy khó hiểu: “Trên tờ giấy này không có chữ.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận