Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 598 - Danh tiếng của nước Hoàng Kim, quả thật danh bất hư truyền 3



Chương 598 - Danh tiếng của nước Hoàng Kim, quả thật danh bất hư truyền 3




Danh tiếng của nước Hoàng Kim, quả thật danh bất hư truyền 3
Khu vực này quá rộng, xung quanh đầy những kệ hàng và tủ trưng bày chắn tầm nhìn, căn bản không thể dọn sạch hết zombie im hơi lặng tiếng xuyên qua giữa kệ hàng.
Thỉnh thoảng không chú ý một cái là có thể bị zombie nhảy ra bất thình lình cắn trúng, mức độ nguy hiểm tương đối cao.
Người đàn ông dẫn nhóm Triệu Hiểu Bằng đi tên là Đại Lưu, anh ấy là chồng của Kim Hoa, vạm vỡ khỏe mạnh, tính cách trầm ổn, cũng có uy vọng trong nhóm người đi chung.
Họ đã đi ngang qua đây thám thính mấy lần, tia trúng hầm kho của hệ thống siêu thị Hạnh Phúc.
Khu vực nhà kho không có khách, dù có nhân viên xử lý hàng chết bên dưới thì số lượng cũng không nhiều lắm, với cả lối ra vào của nhà kho siêu thị nằm ở khu vực dành cho nhân viên, người bình thường không thể đi vào.
Hơn nữa sẽ không dễ bị phát hiện như trung tâm thương mại trên lầu, không loại trừ việc sẽ có người chung suy nghĩ với họ, nhưng chỉ mấy nhóm nhỏ chắc chắn không thể lấy hết hàng, chắc chắn vẫn còn không ít vật tư bên trong.
Họ chỉ cần kiếm chút đồ cặn là có thể sống tiếp.
Tiểu đội theo kế hoạch thuận lợi đi vào kho hàng dưới tầng hầm của siêu thị, dùng que phát sáng làm đồ chiếu sáng.
Hàng của cả kho chất lên ngay ngắn, mọi thứ đều giống hệt suy nghĩ của Đại Lưu.
Mấy người đàn ông thấy một bao gạo năm ký mười ký chất đầy cả mặt tường, thùng dầu ăn to đùng, từng cây lại từng cây giấy vệ sinh, năm lít nước khoáng, còn có mì, muối, bánh quy, kẹo hoa quả, ... Chất từng thùng thì ai cũng mừng rơi nước mắt.
Tất cả mọi người cởi balo xuống, điên cuồng nhét đồ vào.
Điện và gas ở thành phố này đã bị ngắt, nấu cơm vừa rắc rối vừa lãng phí.
Lối dữ trữ hàng của mọi người cũng thay đổi hết, không còn cướp mì gạo dầu cần nấu lại vừa khó di chuyển mà chủ yếu là nhặt lương thực khô có sẵn lại no bụng như mì ăn liền, bánh quy nến, đồ ăn vặt bánh kẹo, đồ sấy khô vừa để lâu được còn nhẹ, rồi nhặt thêm vài bịt muối và đường, còn chỗ thì nhét vài cây nến, bật lửa, xà phòng, sáp thơm, hai bịt băng vệ sinh cho phái nữ, cuối cùng buộc hai cây giấy vệ sinh lên quai ba lô.
Lúc đứng lên đi còn thấy tiếc, chỉ đành cắn răng khiêng thêm một bao gạo, rồi xách một thùng nước và một thùng dầu.
Nhóm Đại Lưu nhanh chóng đựng xong vật tư, chuẩn bị rút lui thì phát hiện lúc họ xuống không đóng kín lối vào, giờ đầu cầu thang bị zombie lang thang xung quanh chặn lại.
Không những như vậy, zombie trong nhà kho cũng bị tiếng động họ gây ra quấy nhiễu, chúng ùa sang từ bốn phương tám hướng.
Số lượng zombie trong nhà kho nhiều hơn dự đoán của Đại Lưu, không chỉ có nhân viên công tác của siêu thị mà còn có tận mấy zombie mặc quần áo bình thường, trông còn rất mới.
Nhìn thấy mấy zombie da thịt tươi sống, bốc mùi hôi khó ngửi, mặt Đại Lưu sa sầm: “Mấy người này có suy nghĩ giống chúng ta, họ cũng không ra được.”
Triệu Hiểu Bằng trốn sau lưng Đại Lưu, bủn rủn đôi chân: “Chúng ta cũng sẽ chết ở đây sao?”
Họ không rành địa hình của nhà kho lại không đủ ánh sáng, sau lưng có thể chui ra một con zombie khát khao máu thịt bất kỳ lúc nào.
Một khi bất cẩn bị cắn một cái, cũng khỏi sống nữa.
Sáu bảy người trốn trốn núp núp trong nhà kho rồi tìm thấy một nhà kho cũ được sửa làm phòng nghỉ tạm thời cho nhân viên, không gian khá nhỏ, lúc họ vào chỉ có tủ để đồ đang khóa một con zombie.
Họ hoảng hốt cuống cuồng xử lý nó để tạm nghỉ trong căn phòng hôi thối đó.
Không biết họ đã trốn bao lâu, mũi cũng bị mùi hôi làm cho tê liệt, hít thở dần khó nhọc, nhưng chẳng có ai đề nghị ra ngoài.
Họ không thể ra được nữa.
Kết cục tốt nhất là chết trong nhà kho này, nếu may mắn thì dĩ nhiên là thối rữa, không biến thành quái vật lang thang khắp nơi.
...
Lộ Dao dừng xe tại quảng trường ở cổng hệ thống siêu thị Hạnh Phúc, hỏi thăm hệ thống: [Thế nào?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Trong trung tâm thương mại có người sống, nhưng không xác định được có phải đối tượng chạy vặt đơn hàng chỉ định hay không.]
Lộ Dao: [Mấy người, vị trí cụ thể.]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Bảy người, họ ở dưới hầm.]
Lộ Dao: [Dưới hầm?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Bên dưới siêu thị lớn có một chỗ giống như nhà kho.]
Lộ Dao: [Vậy chắc là đúng rồi.]
Lộ Dao xuống xe, lấy hai thanh đoản kiếm đeo lên vai rồi đi về cửa chính của hệ thống siêu thị Hạnh Phúc.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ không nhịn được nói: [Hay là gọi Harold đến nhé? Dưới đó nhiều thứ dơ bẩn lắm, tôi sợ cô bị cắn.]
Lộ Dao: [Thân là bà chủ tôi đây nếu không thể thuận lợi hoàn thành chạy vặt, sao tôi lại trơ trẽn lên tiếng bảo mấy đứa nhóc đi vào nơi như vậy chứ?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Cái đó khác mà. Cô yếu hơn chúng nhiều, nhất là cô còn không định sử dụng năng lực.]
Lộ Dao: [Người ở thế giới này cũng đâu có năng lực. Yên tâm, tôi có giới hạn, nói chung là đón được đối tượng mục tiêu rồi đi liền, chỉ đường đành nhờ cậu rồi!]



Bạn cần đăng nhập để bình luận