Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 296 - Hai người còn đánh nữa thì sẽ cho vào danh sách đen 5



Chương 296 - Hai người còn đánh nữa thì sẽ cho vào danh sách đen 5




Hai người còn đánh nữa thì sẽ cho vào danh sách đen 5
Phòng nghỉ của tiệm net, Lộ Dao ngồi trên sofa, trên bàn còn đặt một miếng Lưu Ảnh ngọc phù nữa.
Lúc cô sử dụng ma pháp để tu sửa thì miếng ngọc phù bị Trạch Duyên bóp nát cũng được khôi phục lại bình thường.
Đây là đồ của Cơ Trang, nhưng Lộ Dao cũng hơi tò mò về nội dung trong miếng ngọc phù này.
Trạch Duyên đẩy cửa bước vào, thấy miếng ngọc phù trên bàn thì sắc mặt trở nên rất khó coi: “Sao thứ này còn ở đây nữa?”
Lộ Dao đáp: “Lúc quay ngược thời gian thì nó cũng được tu sửa chung luôn. Anh thích cái này sao? Chẳng lẽ anh cũng quen biết với Ngọc Dao tiên tử à?”
Sắc mặt Trạch Duyên bỗng càng khó coi hơn, anh bước đến bên cạnh Lộ Dao, cầm miếng ngọc phù lên.
Một làn nước hiện ra giữa không trung, trong đó Lục Dao đi trên con đường lát đầy đá phiến, nha hoàn bên cạnh còn mang theo một rương sách, có lẽ là chuẩn bị đến học đường.
Nhưng cũng chỉ có thể thấy bóng lưng của Lục Dao và nha hoàn, có lẽ có người đã mang theo Lưu Ảnh ngọc phù đi theo hai người họ cả đoạn đường.
Hình như những hình ảnh trong ngọc phù này không liên tiếp với nhau, thường xuyên cảnh trước còn đang ở học đường thì sau đó lại trở lại khuê phòng, có vài góc độ còn không được tự nhiên cho lắm.
Lộ Dao chau mày: “Năm đó tên Yêu Hoàng này là một kẻ cuồng theo dõi sao?”
Không biết vì sao Trạch Duyên lại bất chợt cảm thấy hơi chột dạ.
Lộ Dao ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh sao thế?”
Trạch Duyên ngồi xuống cạnh Lộ Dao, như một con thú bị nhốt ngập ngừng mất một lúc lâu mới lên tiếng trả lời: “Không biết vì sao khi thấy những hình ảnh trong ngọc phù thì ta lại có một loại cảm giác sốt ruột, hoang mang khó kiềm chế được.”
Những cảnh tượng đó khiến anh cảm thấy vừa quen thuộc nhưng cũng rất lạ lẫm, còn một loại cảm xúc rõ ràng hơn tất cả nữa đó chính là tức giận.
Nó giống như là báu vật của anh, những suy nghĩ được cất giấu kỹ càng của anh bị người ta xoi mói ra vậy.
Trạch Duyên nghiêng đầu nhìn Lộ Dao, hỏi vấn đề ấy một lần nữa: “Có phải trước đây chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”
Lộ Dao vẫn còn đang nhìn những hình ảnh trong Lưu Ảnh ngọc phù, không chú ý đến cảm xúc của Trạch Duyên: “Sau này tôi sẽ nói cho anh biết.”
Trong miếng ngọc phù ấy đều là những chuyện nhỏ nhặt của cặp tình nhân với nhau, Lộ Dao kiên nhẫn xem thêm chút nữa rồi bảo Trạch Duyên tắt nó đi.
Khắp phố phường đồn rằng Ngọc Dao tiên tử như biến thành người khác không còn thích Yêu Hoàng nữa, Cơ Trang vẫn luôn cầu mà không được.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ của miếng Lưu Ảnh ngọc phù thì năm đó Ngọc Dao tiên tử không hề vô tình với Yêu Hoàng.
Không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì lại khiến cả thành xôn xao như thế, dẫn đến tình cảm của hai người rạn nứt.
Vũ Lăng đã tìm được nơi ở hiện tại của Lục Dao, có lẽ cũng có thể đặt dấu chấm hết cho chuyện của Cơ Trang rồi, nhưng mặt dây chuyền hình hoa sen của Ngọc Dao tiên tử vẫn cần lưu ý thêm.
Lộ Dao đứng dậy bước ra ngoài: “Đợi lần sau gặp được Vũ Lăng thì bảo hắn trả miếng ngọc phù này lại cho Cơ Trang.”
Trạch Duyên hoàn hồn lại: “Ngươi đi đâu thế?”
Lộ Dao nghĩ đến nhiệm vụ với tiến độ hiện tại đang bằng không của mình, nghe vậy thì lui về: “Địa vị trên Ma Tướng dưới Ma Tôn của Ma tộc được gọi là gì?”
Trạch Duyên: “Ngươi.. hỏi cái này làm gì thế?”
Lộ Dao: “Chỉ muốn tìm hiểu thêm thôi.”
Ánh mắt Trạch Duyên bay lơ lửng trên mây, không biết đang nghĩ gì: “Ma Quân.”
Lộ Dao hỏi tiếp: “Vậy lần sau anh có thể đưa thêm một hai vị Ma Quân đến cửa hàng tôi chơi được không?”
Trên sổ tay hướng dẫn nhiệm vụ, điều kiện để thắp sáng hình minh họa của ma vật là phải có một vị khách trên Ma Tướng dưới Ma Tôn của Ma tộc đến tiệm net.
Như vậy không bị xem là cưỡng ép đâu nhỉ?
Vốn Trạch Duyên còn hơi tò mò, nghe thấy câu này thì sắc mặt hỏi thay đổi: “Bổn tôn vẫn chưa có Ma Quân.”
Nói xong câu này thì anh đột nhiên đứng dậy bước ra ngoài.
Lúc ra khỏi cửa còn cố ý đẩy Lộ Dao một cái nữa.
Lộ Dao: “…”
Lộ Dao bước ra sau thì thấy Toàn Phong và Ma Bảo đang trốn phía sau quầy bar để trốn việc, cô bước sang đó nửa giận nửa không trách móc một câu.
Toàn Phong chớp mắt điên cuồng: “… Ngươi bảo Tôn thượng lần sau đưa Ma Quân đến cửa hàng chơi sao?”
Lộ Dao: “Có gì không được chứ?”
Ma Bảo trợn mắt lên, trừng mắt với Lộ Dao: “Tôn thượng còn chưa lấy vợ, ở đâu ra có Ma Quân chứ?”
Người được gọi là Ma Quân chính là con của Ma Tôn.
Người dưới Ma Tôn, trên vạn ma.
Lộ Dao: “…”



Bạn cần đăng nhập để bình luận