Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 623 - Nhìn đi, nói chúng ta không điềm đạm đó! 3



Chương 623 - Nhìn đi, nói chúng ta không điềm đạm đó! 3




Nhìn đi, nói chúng ta không điềm đạm đó! 3
Ba người dễ dàng trèo lên hành lang tầng hai từ tường rào.
Họ nhắm chính xác mục tiêu, gặp zombie ở lối đi cũng không tấn công, trực tiếp tránh né đi cầu thang lên tầng ba.
Có điều vị trí hiện tại của họ còn cách tòa chung cư của Đường An Kỳ hai đơn nguyên nữa, giữa các tòa đơn nguyên của khu chung cư Bình An cách nhau mấy mét, ba đơn nguyên chỉ có tầng một và tầng thượng là nối liền với nhau thôi.
Khi ba người vào cầu thang, bên Đường An Kỳ không thấy người đâu nữa.
Họ tưởng ba người định đến bằng đường sân thượng, kết quả mới chớp mắt một cái đã thấy chàng trai buộc tóc đuôi ngựa đạp một chân lên rào chắn xi măng, thò nửa người ra giữa không trung, thẳng tay quăng hai người bạn đồng hành từ hành lang tầng ba đơn nguyên số một đến hành lang tầng song song ở đơn nguyên số hai, giữa hai tòa nhà ít nhất cũng cách nhau khe hở bốn mét.
Tống Húc trợn mắt lên: “Đệt!”
Chu Minh Dương đẩy mắt kính, cũng khó mà giấu đi cơn sốc: “Vậy cũng được hả?”
Ngay sau đó Harold đứng trên rào chắn, trực tiếp nhảy qua phía đối diện, bấu vào rào chắn xi măng bằng một tay, thoáng cái đã trèo lên nhảy vào hành lang, trong mắt các sinh viên đại học chính là “lực cánh tay thật đáng kinh ngạc”.
Lượt thứ hai đổi sang Ti Kim làm “cầu thủ ném bóng”, một tay quăng thẳng hai người bạn đồng hành đến tầng lầu đơn nguyên nhóm Đường An Kỳ ở, sau đó bản thân cũng nhảy sang.
Harold đáp đất xong bèn nói: “Chúng tôi là nhân viên chạy vặt của cửa hàng dịch vụ chạy vặt, trong số mọi người ai là người đã đặt đơn chạy vặt?”
Đường An Kỳ phản ứng lại trước nhất, giơ tay lên kích động nói: “Là chúng tôi, chính là chúng tôi.”
Vừa nói xong, cô ấy lại không nhịn được xác nhận nói: “Các anh là nhân viên chạy vặt thật hả?”
Họ quá trẻ, ngoại hình đã không phải đẹp ở mức bình thường nữa.
Trước khi dịch bệnh zombie bùng phát, với cái giá trị nhan sắc này của họ mà đi trên phố, chắc chắn có một đống người từ công ty giải trí đến hỏi thăm.
Harold cầm thẻ nhân viên treo trên cổ lên cho cô ấy xem, mặt chính của thẻ nhân viên có ảnh, mặt sau là màn hình hiển thị tức thời mini siêu mỏng, hiển thị thông tin cơ bản của đơn hàng và tuyến đường chạy vặt, thường thì sẽ không hiển thị cho khách xem.
Trên thẻ nhân viên không có tên của nhân viên chạy vặt, bên dưới bức ảnh chỉ có mã số thẻ nhân viên.
Lộ Dao là nhân viên chạy vặt số một, Harold là số hai, Tù Ngọc số ba, Chiếu Dạ số bốn, Ti Kim số năm, Tina số sáu.
Harold: “Tôi tên Harold, lúc trước mọi người đã gặp Lộ Dao rồi nhỉ? Cô ấy là bà chủ của cửa hàng dịch vụ chạy vặt, cũng là chị tôi.”
Lộ Dao từng dạy Harold vài kỹ xảo nhanh chóng lấy được lòng tin của khách hàng. Nhóm người này có danh thiếp trong tay, hơn nữa số lượng còn chẳng ít. Nhưng những danh thiếp này đều chưa từng qua tay hắn, chắc chắn họ đã gặp Lộ Dao, mua từ cô mà có.
Họ đặt bốn đơn một lượt, chắc chắn khá tin tưởng Lộ Dao, lúc tự giới thiệu Harold đã chủ động tiết lộ mối quan hệ của hắn và Lộ Dao. Vì có dính líu đến cô, họ cũng sẽ nhanh chóng nảy sinh cảm giác dựa dẫm tín nhiệm hắn.
Đây là mẹo nhỏ để thành lập mối quan hệ tin cậy với khách hàng trong lần đầu gặp mặt, còn sau này thì phải dựa vào năng lực nghiệp vụ thật sự của họ.
Sau khi tự giới thiệu, Harold thấy giờ cũng coi như đã kéo gần khoảng cách rồi nên không phí lời nữa, móc tỳ hưu nuốt vàng trong túi ra: “Thanh toán trước nhé.”
Đường An Kỳ vẫn đang tiêu hóa câu nói lúc nãy, Harold và Lộ Dao trông chẳng giống nhau gì hết, ngoại hình, khí chất hoàn toàn không giống chị em, trái lại làm cô ấy hơi nghi ngờ.
Nhưng hắn có thẻ nhân viên, tỳ hưu nhỏ được lấy ra cũng y hệt cái của Lộ Dao.
Đồ Lộ Dao dùng cực kỳ hiếm gặp tại nơi này, trông như đồ dùng đặt làm riêng, chắc không thể làm giả.
Một giây sau Tù Ngọc tiến đến gần: “Có thể để tôi tính không? Tỳ hưu Cửu Tuyệt môn mới làm này đáng yêu quá, tôi muốn thử cảm giác thu tiền.”
Tống Húc lén kề sát bên tai Đường An Kỳ nói: “Hơi xui nhỉ, sao không phải là bà chủ đến, nhân viên chạy vặt mới đến có vẻ không được điềm đạm.”
Ba bé rồng đều có thính lực hơn người, không muốn nghe lén nhưng khoảng cách gần, dù không muốn nghe nhưng giọng nói đó cũng chui thẳng vào tai.
Harold lập tức ai oán trừng Tù Ngọc một cái, chỉ trích không lời: Nhìn đi, nói chúng ta không điềm đạm đó!



Bạn cần đăng nhập để bình luận