Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 268 - “Ngươi xem tên Yêu Hoàng kia đi, nảy sinh tơ tình thì như đồ bỏ đi vậy.” 1



Chương 268 - “Ngươi xem tên Yêu Hoàng kia đi, nảy sinh tơ tình thì như đồ bỏ đi vậy.” 1




“Ngươi xem tên Yêu Hoàng kia đi, nảy sinh tơ tình thì như đồ bỏ đi vậy.” 1
Gần đến giờ Tý nhưng đại sảnh của khách điếm còn vài bàn khách, dễ thấy nhất có lẽ chính là chiếc bàn nằm ngay giữa, đào yêu áo hồng mặt hồng và Yêu Hoàng tóc bạch kim mắt đỏ.
Những chiếc bàn còn lại đều là tu sĩ, Lộ Dao thấy hình như họ rất kiêng dè Vũ Lăng và Cơ Trang đang ngồi chính giữa.
Bàn của hai người đó bày không ít bình rượu, họ uống thoải mái như bên cạnh không ai, đuôi mắt hửng hồng, có vẻ đã ngà ngà say.
Đã rất lâu Vũ Lăng không đến tiệm Internet rồi, Lộ Dao thật sự muốn nói vài câu với hắn.
Nhưng có Cơ Trang ở đây, cô suy đi nghĩ lại vẫn nên thôi vậy.
Lộ Dao yên lặng nhìn sang nơi khác, đôi mắt tìm kiếm Trạch Duyên giả vờ như không thấy.
Trạch Duyên nhận lấy thẻ bài gỗ lim từ tay tiểu nhị, quay đầu lại đợi cô bước đến: “Lầu ba có một căn phòng, đêm thấy biển Giọt Lệ, ngày gặp vịnh Nghê Loan. Lúc này còn có thể nghe được tiếng hát của mỹ nhân ngư nữa.”
Lộ Dao: “Anh đặt được căn phòng này sao?”
Trạch Duyên gật đầu: “Đi thôi.”
Hai người họ hành động lặng lẽ, lúc vào căn bản không ai chú ý đến.
Lúc lên lầu Trạch Duyên đi vòng qua bên phải Lộ Dao, đi song song với cô lên lầu.
Mặc dù anh rất gầy nhưng cũng rất cao, lúc đi thì hoàn toàn che mất không thấy Lộ Dao đâu.
Nhìn từ dưới lầu lên chỉ có thể thấy được một góc váy đang đung đưa.
Dưới lầu rất yên tĩnh nên Lộ Dao cũng hạ giọng của mình xuống cực thấp: “Có phải căn phòng này rất đắt không?”
Trạch Duyên đáp: “Chủ của khách điếm này đến từ vùng núi hoang, chuyên dùng huyễn thuật. Mỗi căn phòng ít nhiều gì cũng có huyễn cảnh, chỉ có một phòng không phải huyễn cảnh tạo ra mà là do vị trí quá đặc biệt. Nhưng đa phần khách đến đây đều không biết chuyện này nên giá phòng như nhau cả. Nếu như ngươi đã đưa ta ra ngoài thì những chuyện vụn vặt này không cần lo đâu.”
Lộ Dao: “Anh rất quen thuộc nơi này nhỉ.”
Trạch Duyên: “Năm đó vì tìm kiếm món đồ bị mất kia nên ta đã du ngoạn ở nhân gian rất nhiều năm.”
Lộ Dao: “… Ý tôi là có lẽ nơi này anh đã tìm qua rồi đúng không?”
Trạch Duyên khẽ nghiêng người xuống, đôi mắt tối đen như vực sâu nhìn qua cô, hùng hồn đáp lại: “Không phải cũng chưa tìm được sao?”
Lộ Dao: “…”
Sau khi mất trí nhớ thì da mặt tên này cũng trở nên dày hơn.
Nếu lỡ như sau này khôi phục ký ức, nhớ lại những chuyện “ngu xuẩn” này thì sẽ có phản ứng thế nào đây?
Khóe miệng Lộ Dao cong lên.
Trạch Duyên chớp mắt, hai tay để xuôi hai bên, ngón cái vuốt ve đốt tay giữa đầu tiên, bỗng nhiên lòng thấy ngứa ngáy: “Ngươi cười gì thế?”
Lộ Dao lắc đầu: “Không có gì.”
Dưới lầu ánh nến dập dờn, một làn sương mù màu đỏ tươi bay từ ngoài cửa vào, rơi dưới bậc thang, hóa thành một mỹ nhân với bộ y phục màu đỏ.
Nàng ấy nhìn hai người đang đứng trên lầu với ánh mắt đầy cưng chiều: “Trạch Duyên, lúc đặt phòng hôm qua ngươi không hề nói sẽ dẫn theo một cô gái đấy.”
Mỹ nhân với dáng người mảnh mai xinh đẹp quyến rũ, tóc cài một cây trâm cài có đèn lồng hình vuông với tua rua bên dưới, giữa trâm là một ngọn nến đỏ nhỏ, những ngọn tua rua đung đưa cũng trở nên mờ ảo.
Nhan sắc yêu, ma của đại lục Phù Thế đều vô cùng xuất chúng, còn đẹp đến mức mỗi người một vẻ.
Lộ Dao đã quen nhìn các loại mỹ nhân nhưng vẫn phải sững sờ khi nhìn thấy nàng ấy.
Mỹ nhân này là người quen của Trạch Duyên.
Nhưng đặt phòng là có ý gì chứ?
Không phải lúc nãy họ vừa vội vã chạy đến đây để đặt phòng sao?
Lộ Dao từ từ rời mắt đi, nghiêng đầu nhìn sang chàng trai trẻ tuổi đang đứng bên cạnh mình.
Gương mặt Trạch Duyên toát lên vẻ đáng nghi, anh lấy thẻ gỗ lim và cả Ma Bảo ra đưa hết cho Lộ Dao: “Ma Bảo biết vị trí của căn phòng ấy, hai người lên đó trước đi, ta sẽ lên đó ngay.”
Lộ Dao siết chặt chìa khóa trong tay, ôm lấy Ma Bảo trong lòng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Bỏ đi, lên lầu xem thử trước đã.
Động tĩnh bên này không hề nhỏ, vài bàn khách dưới đại sảnh đều nhìn sang đây, ngay cả Cơ Trang và Vũ Lăng cũng đưa mắt lên nhìn.
Vũ Lăng nhìn thấy Lộ Dao thì hơi chau mày lại, lập tức nhìn sang phản ứng của người bên cạnh.
Ánh nến trên bàn bỗng nhiên lay động, chớp mắt thì vị trí bên cạnh Vũ Lăng đã trở nên trống không.
Cơ Trang đáp xuống cầu thang, trong đôi mắt đỏ ngầu toát lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng: “Dao Nhi, muội quay về rồi.”
Hắn ta bước lên trước một bước, đưa tay muốn sờ lên mặt Lộ Dao.
Lộ Dao chau mày lại vô thức lùi về sau, suy nghĩ vừa lóe lên thì ngón tay đã chạm phải cây ma trượng trong kho cá nhân rồi.
Một luồng phù quang màu vàng xẹt ngang qua, ánh sáng của liên chi đánh vào tay Cơ Trang, eo Lộ Dao được ôm chặt lại, lúc cô hoàn hồn thì đã được Trạch Duyên ôm lấy lùi ra sau.
Đợi khi tách nhau ra thì Trạch Duyên mới lạnh lùng liếc mắt nhìn Cơ Trang đang đứng dưới bậc thang, cúi đầu nói với cô gái mặc đồ đỏ kia: “Trì Cửu Mộng, ma men thì nên vứt ra ngoài đường đi.”
Vẻ mặt của Trì Cửu Mộng lúc nãy còn đang u oán bỗng nhiên nghiêm túc lại, nhìn sang Lộ Dao khẽ cúi đầu xuống: “Thật ngại quá, đã quấy rầy đến vị khách đây rồi. Ta sẽ lệnh cho người đưa vị này ra ngoài.”
Lộ Dao vẫn được Trạch Duyên ôm trong lòng, trợn tròn mắt lên muốn vùng vẫy thoát ra.
Nhưng cánh tay tên này lại cứng như thép vậy, không hề động đậy chút nào.
Lộ Dao lên tiếng: “… Trạch Duyên.”
Tai Trạch Duyên đỏ ửng lên, đôi mắt đen tuyền khẽ rung động, khựng lại một nhịp rồi mới cúi đầu nhìn xuống, giọng nói bình tĩnh không chút dao động nào: “Ta đưa ngươi về phòng trước.”
Cơ Trang nhìn thấy cảnh này thì mắt đỏ lên, trở tay phóng ra pháp khí bản mệnh, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng sắc lạnh đâm thẳng vào Trạch Duyên.
Vũ Lăng ngồi bên dưới đứng dậy, chớp mắt đã xuất hiện trên lan can gỗ, mũi thương treo tua rua màu hồng chặn lưỡi kiếm lại: “Cơ Trang ngươi tỉnh táo lại đi, nàng ta không phải là Triều Ngọc Dao.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận