Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 589 - Tôi thấy họ không ghi nhớ dễ vậy đâu 1



Chương 589 - Tôi thấy họ không ghi nhớ dễ vậy đâu 1




Tôi thấy họ không ghi nhớ dễ vậy đâu 1
Lộ Dao dừng xe bên đường nhưng không xuống xe ngay.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ nhắc nhở: [Khu phố Kim Trúc bên phải có một đám zombie đang tụ tập, chắc bị tiếng gọi dẫn tới.]
Lộ Dao nghiêng đầu nhìn lên cửa hàng bách hóa: [Họ có mấy người?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Hai người, trên người cô gái lên tiếng kêu cứu có mùi máu.]
Người kêu cứu là một nam một nữ, trời tối quá mà Lộ Dao còn đang đội mũ bảo hiểm, cách một lớp kính chắn gió nên không nhìn thấy rõ, chỉ dựa vào giọng nói và hành động cơ thể quá nhanh nhẹn của họ mà đoán rằng họ còn rất trẻ.
Lộ Dao nhíu mày: [Bị cắn chưa?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Không quét ra vết thương ngoài da rõ rệt.]
Lộ Dao xuống xe, đi về hướng cửa hàng bách hóa.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Tôi tưởng cô định mặc kệ họ.]
Lộ Dao dừng lại, thắt chặt bao tay: [Trong lòng cậu tôi mang hình tượng thờ ơ vô tình vậy đó hả?]
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: [Tôi cũng đâu có kiến nghị bảo cô đi cứu họ. Trong tòa nhà này còn có rất nhiều zombie lang thang, trông giống người vốn làm việc ở cửa hàng, còn có một vài người là khách hàng, tầng nào cũng có, hơn nữa chúng đã chiếm hết thang máy và thang bộ từ tầng một lên tầng hai rồi. Nếu cô không dùng năng lực, lên đó rất nguy hiểm.]
[Ai nói phải lên lầu?] Lộ Dao đi đến cổng cửa hàng bách hóa, lạnh lùng nói với hai người mặt đầy kích động cứ như đã được cứu rồi ấy: “Bàn xong thứ tự trước sau trong nửa phút rồi từng người một nhảy xuống.”
Đường An Kỳ và Tống Húc như bị dội cho gáo nước lạnh từ trên đầu xuống, vị trí của họ nói thì chỉ là tầng hai, nhưng tầng hai của cửa hàng bách hóa cao hơn tòa nhà bình thường.
Nếu họ có gan nhảy xuống, căn bản sẽ không chần chừ mãi cho tới khi Lộ Dao xuất hiện.
Nhảy xuống không chết cũng bị thương, ở nơi rộng thênh thang như thế này, còn là ban đêm, đám zombie sẽ nhanh chóng kéo đến bao vây, khi ấy họ vẫn trốn không thoát.
Đường An Kỳ nằm dài bên mép cửa sổ sát đất vỡ nát, nói nhỏ thương lượng với Lộ Dao: “Chúng tôi tìm được hai bao vật tư lớn, có đồ ăn, giấy vệ sinh, xà phòng, còn có rất nhiều đồ ngày thường phải dùng. Chúng tôi cho chị hết, chị có thể nghĩ cách cứu chúng tôi không?”
Vì Lộ Dao đội mũ bảo hiểm, để tiện hành động cô còn mặc bộ đồ thể thao buổi sáng đã mặc.
Tống Húc nghe giọng Lộ Dao mới nhận ra cô là một cô gái, kéo nhẹ Đường An Kỳ một cái, lắc đầu nói: “Thôi em, đừng làm chị ấy khó xử.”
Đường An Kỳ như sắp khóc tới nơi: “Tại em hết, nếu em không cố kéo anh ra ngoài thì chúng ta sẽ không gặp chuyện này.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ nhắc nhở: “Zombie trên đường cái bên phải lâu nhất là năm phút nữa sẽ đến đây.”
Lộ Dao nhắm mắt lại, dang hai tay ra nói với tông giọng trầm thấp: “Nhảy xuống đi, tôi đón cô.”
Đường An Kỳ nín khóc ngay nhưng lại đầy chần chừ: “Sao chị đón tôi được?”
Lộ Dao: “Mau lên, hết thời gian rồi. Qua thêm vài phút nữa là quảng trường bé nhỏ này cũng sẽ bị zombie bao vây.”
Đường An Kỳ nhìn Tống Húc một cái như hỏi ý kiến, lại như cổ vũ cho chính mình: “Vậy tôi nhảy đây.”
Đường An Kỳ đứng dậy từ trên sàn, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, khuỵu chân nhảy xuống.
Lộ Dao cởi mũ bảo hiểm để xuống đất, giơ hai tay ra trước, đi mấy bước điều chỉnh vị trí, vững vàng đón lấy cô gái rồi nhanh chóng thả người xuống, lại nói với người còn lại trên lầu: “Nhảy, tôi sẽ đón được.”
Đường An Kỳ ngồi trên đất hồi lâu vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, chỉ thấy nhắm mắt cái rồi mở ra đã hạ cánh an toàn rồi.
Tống Húc cũng cố gắng khống chế biểu cảm, cậu ấy không ngờ cô gái kia bắt trúng thật.
Nếu là Lộ Dao ngày xưa, dĩ nhiên không thể thản nhiên giơ tay ra là đón được một vật nặng rơi xuống từ độ cao mấy mét vậy rồi.
Tôi luyện và luyện tập trong một năm nay giúp Lộ Dao nâng cao tố chất cơ thể cấp tốc, dù không sử dụng ma pháp, siêu năng lực, pháp thuật hay nguyện lực thì cơ thể cô cũng linh hoạt, vững chắc và có sức mạnh hơn hẳn người bình thường.
Tống Húc kéo hai ba lô to đùng tới bên mép: “Đây là hai bao vật tư, nặng lắm, phiền chị nhé.”
Họ liều mạng tìm vật tư, quăng cái là uổng công.
Hai bao vật tư tiếp đất thuận lợi, Tống Húc đứng bên mép cửa sổ sát đất làm y hệt Đường An Kỳ, hít sâu một hơi, nhắm mắt nhảy xuống, gần như chỉ trong một khoảnh khắc là lọt thỏm vào đôi tay đầy sức mạnh.
Lộ Dao đón lấy người rồi thả xuống thật nhanh, cúi người nhặt mũ bảo hiểm trên đất lên sau đó quay người chuẩn bị đi.
Đường An Kỳ gọi cô lại: “Chờ đã.”
Lộ Dao khựng lại.
Đường An Kỳ kéo một bao vật tư lại: “Chúng ta đã nói rồi mà, cho chị vật tư.”
Tống Húc hơi tiếc nhưng cũng không nói gì, coi như ngầm đồng ý với quyết định của Đường An Kỳ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận