Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 586 - “Lối thoát hiểm toàn là zombie, cứu chúng tôi với!” 1



Chương 586 - “Lối thoát hiểm toàn là zombie, cứu chúng tôi với!” 1




“Lối thoát hiểm toàn là zombie, cứu chúng tôi với!” 1
Tin cửa hàng DIY tiếp tục kinh doanh là tin tốt không còn gì tốt hơn với ba người Tống Thanh Sơn, dù lúc trước Lộ Dao có nói với họ là sẽ xem tình hình sắp xếp cho họ đến cửa hàng mới làm nhưng đến cửa hàng khác cần phải có một quá trình thích nghi mới, và vẫn có thể sẽ thay đổi kế hoạch nên họ thấy hơi lo.
Đối mặt với lời đề nghị muốn điều một nhân viên đến cửa hàng mới quản lý hệ thống mới ngay sau đó của Lộ Dao, họ nhìn nhau, tạm thời không có phản ứng gì.
Chương Thư hỏi: “Cửa hàng mới là thế giới như thế nào? Nguy hiểm không?”
Hà Tất chỉ vào bảng hiệu mới treo ở cuối phố nói: “Là cửa hàng dịch vụ chạy vặt kia sao? Ngành hậu cần?”
Lúc này các nhân viên của cửa hàng khác cũng lần lượt đến làm, thấy bà chủ nói chuyện với vài người bên đường bèn chậm rãi đi đến.
Bạch Di: “Quả thật bà chủ còn mê làm hơn cả người cuồng công việc ấy, cửa hàng mới sắp khai trương rồi à?”
Chu Tố: “Cửa hàng dịch vụ chạy vặt? Cửa hàng lần này còn giản dị một cách đầy bất ngờ.”
Cơ Chỉ Tâm: “Với kinh nghiệm của mình, tôi đoán cửa hàng càng giản dị thì thế giới sau cánh cửa càng đặc sắc.”
...
Các nhân viên cực kỳ tò mò về cửa hàng mới, Lộ Dao cũng không giấu giếm gì họ: “Thế giới liên kết với cửa hàng mới tên là nước Hoàng Kim, lúc trước đất nước này giàu kim loại quý hiếm.”
Nhân viên của khu phố thương mại không thiếu vài phú ông phú bà, nhưng nghe thấy cái tên “nước Hoàng Kim” thì ánh mắt của mọi người vẫn không khỏi sáng lấp lánh, lòng đầy chờ mong.
Cái tên này vừa nghe đã thấy rất giàu rồi, nói không chừng đường đi trong thành phố đều khảm bằng gạch vàng ấy, mua vàng ngay tại nơi sản xuất chắc cũng rẻ hơn nhỉ?
Lộ Dao liếc nhìn biểu cảm của mọi người, thong dong nói tiếp: “Đó là lúc chúng ta chưa đến, hiện nay tình hình đất nước biến động, khắp thành phố toàn là zombie.”
Các nhân viên: “...”
Chu Tố: “Biến động này cũng nhanh quá rồi ấy. Cô đã thấy zombie chưa?”
Lộ Dao: “Tối qua dự tiệc về có qua đó xem, ra ngoài làm việc, lúc quay về đụng phải đám zombie.”
Các nhân viên lặng lẽ lùi về sau, đồng thời cảm thấy ớn lạnh sống lưng, hình như bỗng dưng không còn bụng dạ ăn sáng nữa.
Chủ đề chỉ tồn tại trong phim truyền hình xa xôi diệu vợi hoặc trong tác phẩm văn học mới khiến người ta say mê như kiểu thế giới tận thế này, đối với nhân viên khu phố thương mại mà nói, vào một ngày đi làm bình thường nào đó đột nhiên nghe nói ra khỏi cửa hàng kế bên sẽ gặp zombie, trong đầu họ lập tức hiện ra đủ loại cảnh tượng.
Họ quá rõ về tính chân thật của khu phố thương mại nên đã không nghi ngờ những gì bà chủ nói kể từ lâu rồi.
Các nhân viên lặng lẽ tiêu hóa tin tức về cửa hàng mới rồi tản ra bốn phía, chỉ còn lại ba người nói chuyện với Lộ Dao lúc đầu.
Lộ Dao thấy sắc mặt họ cũng không được tốt cho lắm, chỉ nói: “Nhân viên khu phố thương mại đến cửa hàng mới chỉ quản lý hệ thống xử lý đơn hàng ở hậu sảnh, ngày thường chỉ ở trong cửa hàng, nhân viên chạy vặt tôi đã có sắp xếp khác. Xem xét cho áp lực tinh thần do chỉ số nguy hiểm thế giới mà cửa hàng dịch vụ chạy vặt trú ngụ mang lại, tôi định tăng lương cho nhân viên điều qua đó, trước hết tăng 5K, tạm thời chỉ cần một người.”
Nói tới lương, sắc mặt ba người đều hơi thay đổi.
Những nhân viên lâu năm trong số các đồng nghiệp, người thì có quặng mỏ trong nhà, người thì có nhà trong quặng mỏ, nếu không thì cũng là đạo diễn nổi tiếng hay tuyển thủ Esports từng nổi tiếng, không có ai thiếu tiền, nhưng ba nhân viên ở phòng kiểm soát hệ thống u linh đều là người làm công chất phác, chỉ đổi cửa hàng làm việc thôi tiền lương sẽ lên 5K, sức hấp dẫn quá lớn đối với họ.
Ngoài ra thì bà chủ là chủ, họ thấy được sự săn sóc cô dành cho nhân viên, môi trường làm việc tương đối nguy hiểm, chắc chắn bà chủ sẽ nghĩ cho vấn đề an toàn của họ trước, dù là bản thân họ tự cảm nhận hay là nghe nhân viên cũ kể lại chuyện ngày xưa thì ai cũng có nhận thức mãnh liệt về điều này.
Tống Thanh Sơn là người lớn tuổi nhất trong ba người, sống chung và nuôi nấng một cô con gái, áp lực cuộc sống khá lớn, anh ấy bèn đứng ra trước tiên: “Tôi đi cho.”
Hà Tất và Chương Thư nhìn nhau, không ai nói gì.
Lộ Dao gật đầu: “Hai ngày nay bàn giao công việc trước, chuẩn bị cửa hàng mới xong anh qua thẳng bên đó làm.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận