Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1400 -



Chương 1400 -



Phụt ——Một ngụm máu tươi bắn lên khắp mặt và người Lộ Dao, nhưng cô lại dửng dưng không quan tâm đến nó.Phàm linh trên cao bắt đầu nháo nhào lên.“Mau nhìn đi! Thiên Thần bị thương rồi kìa!!!”“Đó không phải là vị thần chí cao sao? Sao lại bị Thiên Ma đâm như thế chứ?”“Ngay cả vị thần chí cao cũng không làm gì được cô ấy thì sau này thần giới sẽ thế nào đây?”“Chẳng lẽ Thiên Ma này muốn trở thành thần linh sao?”“Không chỉ vậy, hình như cô ấy còn muốn làm vị thần chí cao nữa cơ.”“Bậy nào! Tôi không thừa nhận một vị thần linh như vậy đâu!”…Phàm linh kích động, phàm linh sống trong Chúng Sinh thành hiểu rõ giá trị của bản thân hơn phàm linh sống ở ba ngàn thế giới chưa từng nghe nhắc đến thần linh.Họ đang bàn bạc với nhau rằng giả sử như Thiên Ma thắng cuộc chiến này thì cho dù thế nào cũng đều không tín ngưỡng cô, lòng họ mãi mãi hướng về Thiên Thần, chỉ cần tín ngưỡng còn đó thì thần linh mãi mãi tồn tại.Lộ Dao, Thâm Uyên và Thiên Ảnh đã cùng nhau chế tạo thanh kiếm Thí Thần này, nó không những có thể đoạt lấy thần lực của thần linh mà còn có thể tìm ra được nguyên nhân sâu xa trong quá khứ nữa.Máu của thần bắn ra ngoài, sau đó bị sức mạnh Thâm Uyên cắn nát, những giọt máu tươi hợp lại thành một lớp sương mỏng bay lên trên, tạo thành một chiếc gương máu đầy vết nứt, người trong chiếc kính đó chính là Phạm Thiên.Lộ Dao không dám buông lỏng cảnh giác chút nào, tập hợp sức mạnh Thâm Uyên và Tín Ngưỡng lại thành một sợi dây xích luồn lách vào bên trong đám sương mù đó, khóa lấy tay và chân của Phạm Thiên lại.Cũng giống như ngày phán quyết cuối cùng, Phạm Thiên có ý định cướp đi toàn bộ tín ngưỡng của phàm linh với Lộ Dao vậy, nay điều mà Lộ Dao đang cân nhắc đến chính là lấy đi sự tín ngưỡng của phàm linh dành cho Phạm Thiên, sau đó mới tiến hành tước bỏ thần lực và thần cách của ông ta.Trong ảo cảnh đỏ như máu ấy, Phạm Thiên vừa xuất hiện là đã khiến những phàm linh và thần linh giữa không trung ngạc nhiên.Lúc còn trẻ mắt tóc của Phạm Thiên đều có màu đen, ăn mặc đơn sơ giản dị, ở trong một tu viện xa xôi hẻo lánh, một lòng tu hành.Không ngờ ông ta có xuất thân là phàm linh.Thời gian mấy chục nghìn năm quá dài, chúng sinh của Thần giới và Ma giới đều cho rằng Phạm Thiên là Thiên Thần.Không ai ngờ rằng ông ta cũng là một phàm linh vất vả tu luyện thành thần, nhưng cho dù như vậy cũng không hề khiến tín ngưỡng của chúng sinh dành cho ông ta bị lung lay, thay vào đó nếu nói ông ta dùng thân phận phàm linh để tu luyện thành một vị thần chí cao thì lại bất chợt khiến người ta phấn khích hơn.Tịch Vỹ chen chúc giữa đám đông phàm linh cũng thấy phấn khích theo, hồn thể phình to hơn, trông như một viên trôi nước tròn trịa, mập mạp đang cố gắng chen chúc ra phía trước vậy.Thần linh cũng phải hoảng sợ, hình như họ chưa từng tìm hiểu về Phạm Thiên thì phải.Một vị thần xuất thân là loài người, chưa giết chết ảnh cách của chính mình nhưng lại có thể ngồi vững ở thần vị cao nhất kia hàng chục nghìn năm, một thần linh như thế bảo người ta làm sao tín ngưỡng được đây?Phạm Thiên đang bị giam cầm trong làn sương kia, từ nãy đến giờ không hề động đậy gì lại bỗng nhiên đưa tay lên, đập tan lớp sương phủ đầy trời ấy, đôi mắt lóe lên tia lạnh lẽo, giọng điệu cũng lạnh dần theo: “Phàm linh thành thần, cho dù có đứng ở vị trí cao đến đâu, dù đó có là Nhân Thần đã từng đắm chìm dưới vực sâu, suýt đọa ma thì cũng rất khó xóa bỏ đi sự kém cỏi nằm ở sâu tận bên trong thần hồn chỉ thuộc riêng về phàm linh. Cũng giống như một thần linh nhuốm phải quá nhiều hơi thở của phàm linh như cô, vừa không đủ tư cách dùng thân phận của Thâm Uyên để giáng thế, vừa không thể gánh vác được trọng trách của một vị thần Tín Ngưỡng.”Phàm linh nghe không hiểu những ẩn ý sâu xa mà Phạm Thiên đang nhắc đến nhưng chúng thần thì lại thấy kinh ngạc.Người đang đại chiến với Phạm Thiên bên dưới không phải mà Thiên Ma mà là đại chủ thần ngồi giữa Thâm Uyên và Tín Ngưỡng sao?Vốn Thâm Uyên và Tín Ngưỡng là hai vị thần tuyệt đối không thể hòa thuận với nhau, một người ẩn mình trong những tâm tư kín đáo, ích kỷ của loài người, chấp nhận tất cả những ác niệm và dục vọng của thế gian này, còn một người ngồi tít trên chín tầng mây, hào quang vạn trượng, được người người tín ngưỡng, tế bái, nay cả hai lại có thể cùng thần phục dưới một vị chủ thần được ư?Vấn đề tiếp theo lập tức được đặt ra, nếu như người đó không phải là Thiên Ma, vậy Thiên Ma mà Thiên Thư đã tiên đoán đang ở đâu?Lộ Dao cúi đầu xuống, không hề dao động vì những lời Phạm Thiên vừa nói, giọng nói cũng trở nên uyển chuyển hơn: “Cùng là Nhân Thần như nhau nhưng ngài lại thích suy bụng ta ra bụng người quá nhỉ. Nếu đã như vậy thì ta cũng có một vấn đề. Nếu như cho đến ngày hôm nay ngài vẫn ghét sự hạn chế của phàm linh như thế vậy rốt cuộc năm đó lúc tách ảnh cách ra, thứ bị ngài tước đi là ác niệm và sự ích kỷ của mình hay là phần phàm linh trong cơ thể mình đây?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận