Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1342 -



Chương 1342 -



Lộ Dao nhớ ra hơn phân nửa máu trong địa điện này và dấu vết lộn xộn trên vách đá là vết tích cô để lại lúc giãy giụa.Tầm ba năm trước, Lộ Dao mắc bệnh hiểm nghèo, tự biết thời gian của mình không còn nhiều lại sợ sau khi mình rời đi, Lục Minh Tiêu ở lại một mình sẽ cô đơn không nơi nương tựa như động vật lang thang không có nhà, bèn lặng lẽ sắp xếp mọi hậu sự của mình, khoảng thời gian cuối cùng, cô đã thuyết phục Lục Minh Tiêu leo núi Thiên Môn với cô một lần.Vì Lộ Dao nghe nói núi Thiên Môn là nơi thần linh trú ngụ, nếu thành tâm cầu khấn với thần thì có thể điều ước sẽ thành hiện thực.Thật ra trước khi lên núi, Lộ Dao không hy vọng quá nhiều, cô chỉ đang vùng vẫy vô nghĩa trong tuyệt vọng mà thôi.Cô và Lục Minh Tiêu đều là người bất hạnh, một người mất mẹ từ nhỏ, bị người thân trách mắng có mệnh cứng khắc mẹ, sống nơm nớp lo sợ đến khoảng hai mươi tuổi lại mắc bệnh nan y; Người còn lại thì không cha không mẹ, tự kỷ ít nói.Trừ cô ra, anh từ chối tiếp xúc với bất kỳ sự vật con người mới mẻ nào khác, bản thân còn tự có buff cái chết.Thậm chí khi đó Lộ Dao còn lạc quan nghĩ rằng nếu thế gian thật sự có thần linh, thấy hai con người đáng thương như họ đây sẽ nhanh chóng sinh lòng trắc ẩn, nói không chừng sẽ dang tay thực hiện điều ước bé nhỏ xa vời cuối cùng của cô.Nhưng sự thật là vận xui đeo bám họ như hình với bóng, Lộ Dao và Lục Minh Tiêu không những không có nhân duyên tình thân mà ngay cả thần linh cũng cực kỳ ghét sự tồn tại của họ.Người phàm bị thần linh ruồng bỏ, trong lòng sẽ ấp ủ ý đồ muốn kết duyên với ma quỷ vạn vật sợ hãi, cuối cùng sẽ bị thần linh hành hạ đến chết trong địa điện sâu thẳm tối tăm này.Giống như cách con người giết một con kiến, giơ chân đạp chết vẫn chưa đủ, còn phải nhón đầu ngón chân lên nghiến mạnh hai cái, mãi đến khi không nhìn ra được trên đất là bùn đất, là bụi, hay có lẽ là tứ chi rải rác và một cái xác con kiến co tròn lại.Máu của cô nở hoa, văng tung tóe lên vách đá ta có thể nhìn thấy, rồi theo đó chảy tràn lan xuống sàn, máu thịt nát bươm, không có miếng nào nguyên vẹn.Tiếng hét thảm thiết của cô như tiếng ma quỷ vang vọng trong căn điện trống rỗng, tiếng sau tuyệt vọng hơn tiếng trước.Cô nghe thấy thần linh nhìn từ trên cao xuống phán rằng: “Thân như kiến cỏ mà còn cầu xin thần linh đáp ứng điều ước của cô, cô là cái thá gì? Thực hiện điều ước giúp cô, cô có thể cho bổn thần lợi lộc gì đây?”...Lộ Dao thở gấp, ngón tay bấu mạnh vào thân trượng của trượng Quy Giới, kìm lại nỗi căm phẫn đang không ngừng trào dâng, kìm lại hơi thở, tiếp tục đi vào sâu trong địa điện.Hệ thống hiện thực hóa ước mơ thấy thanh thức tỉnh ở hệ thống nội bộ chợt kéo đầy, tiến độ 100% ổn định không thay đổi nữa thì kinh hãi không thôi: [Lộ Dao? Lộ Dao!!! Cô nói chuyện đi? Có phải cô nhớ lại rồi không?]Lộ Dao chống một tay lên vách đá ẩm ướt, mùi máu tanh nồng bao trùm cả địa điện này, ba năm vẫn chưa khô và tiêu tan.Cô chậm rãi bước xuống, tiến sâu vào địa điện, ngửi thấy mùi tanh hôi nồng hơn.Lộ Dao dừng trên bậc thang nhìn ngó xung quanh, quả thật địa điện tối tăm này đã bị phá ra một cái hố lớn.Không ngừng có quái vật màu đen xông ra từ cái hố đó, bàn tay bé nhỏ của thiếu niên tóc bạch kim cầm con dao màu máu, đứng trước miệng hố, đôi mắt đỏ ngập tràn sát ý như một cỗ máy bị cài chương trình giết người, quanh người vấn vít hơi thở khiến người ta thấy rét lạnh.Áo choàng trắng như tuyết của cậu bé ấy bị nhuộm đỏ, khô rồi lại dính vết máu mới, từng lớp chất chồng lên nhau, hóa thành vết đen sẫm khó nhìn thấy trong bóng tối.Chẳng trách Cơ Phi Thần lại lo lắng, Bất Độc dính hơi thở tàn sát quá nặng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì dù cậu có thành thần, e là cũng không phải trở thành vị thần từ ái và khoan dung như thế giới này mong đợi.Hình như Bất Độc không phát hiện ra Lộ Dao, máy móc giơ tay phất đao, trong mắt chỉ có quái vật không ngừng ùa ra khỏi hố.Lộ Dao đi xuống bậc thang, sàn nhà là một bãi dính nhớp, quái vật bị chém không mang hình người, sau khi chết sẽ hóa thành vũng bùn đục ngầu, tụ lại ở đáy hố, hết lần này đến lần khác làm bào mòn ý chí của Bất Độc.Lộ Dao giẫm vào vũng bùn nước, quần và giày bị ướt, da như bị kim châm, sau đó lại như dao cắt, nước xác này còn ghê gớm hơn cả nước Vong Xuyên.Lộ Dao mặc kệ, sải bước đi về phía Bất Độc, giơ tay quơ về hướng cái hố kia, cái bóng rục rịch muốn thử được gọi ra, nôn nóng bay nhào về phía miệng hố.Quái vật chui ra, lập tức bị cái bóng siết vỡ nuốt chửng.Cái bóng hóa thành thợ săn, tận tụy canh chừng miệng hố, không ngừng giết quái vật trồi ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận