Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1158 -



Chương 1158 -



Buổi chiều sau khi trở về trông Quyển Vân có vẻ có tâm sự gì đó nên Lộ Dao gọi cậu ta đi cùng mình luôn. Một người một người máy đi tản bộ bên lề đường, sau đó bọn họ vô thức đi đến bờ đê chỗ các ông bà cụ hay hoạt động.Nơi này đang rộn ràng tiếng ca, có bốn năm người phụ nữ cầm quạt đỏ đứng nhảy múa trước màn hình.Còn chưa đến gần Lộ Dao đã nhận ra ánh mắt quan sát đến từ bốn phương tám hướng rồi. Đôi mắt đang hơi cụp xuống của cô chậm rãi ngước lên, cơ thể lại chậm rãi lui về phía sau.Lý Đinh Hương đang đứng bên lan can nói chuyện phiếm với hai người phụ nữ lạ mắt, nước miếng văng tung tóe, chẳng có vẻ gì là giống người đang bị bệnh.Lộ Dao vẫn còn đứng cách bà ta một khoảng khá xa mà vẫn nghe thấy giọng nói oang oang kia."Chiều nay chú họ Đồng kéo người máy tới nhà đánh bài đấy. Chưa đầy hai tiếng đồng hồ tôi đã thua sạch một trăm đồng rồi. Nếu nói người máy kia không giở trò gì thì còn lâu tôi mới tin."Thấy Lộ Dao tới, vẻ mặt hai người phụ nữ đứng đối diện Lý Đinh Hương có phần lúng túng. Bọn họ liên tục nháy mắt ra hiệu cho Lý Đinh Hương.Mới đầu Lý Đinh Hương không nhận ra, đến khi quay đầu thấy Lộ Dao, lại thấy cả Quyển Vân đi theo bên cạnh cô nhưng cũng không có ý định im miệng, trái lại còn kích động hơn: "Có vài người chỉ học được ba cái trò bẩn thỉu trong thành phố, đến đánh bài cũng không tự đánh được mà còn phải dùng người máy. Nói chung sau này có mơ tôi cũng không đánh bài với mấy kẻ quái dị nào đó nữa."Bấy giờ Lộ Dao mới hiểu tại sao buổi đánh bài hôm nay lại tan sớm như vậy. Cơ thể khó chịu chỉ là mượn cớ thôi, lý do thật sự là vì Lý Đinh Hương thua nhiều nên trong lòng không thoải mái.Người máy không thể biện giải cho bản thân nhưng Lộ Dao thì không thể để một chuyện cỏn con như này phá hỏng tiếng tăm của cửa hàng chưa chính thức khai trương nhà mình được.Sau khi già đi, Lộ Dao là một bà cụ trông có vẻ gầy yếu, ra ngoài tản bộ cũng sợ lạnh nên khoác cả một chiếc áo khoác dáng dài màu xám tro nữa, mái tóc ngắn hoa râm được kẹp gọn ra sau tai bằng một chiếc kẹp đen nhỏ, khuôn mặt cũng đầy nếp nhăn, chỉ có đôi mắt là sáng ngời có thần, lúc nhìn người khác luôn toát ra vẻ hiền hoà.Cô nhìn thẳng vào Lý Đinh Hương mấy giây sau đó quay đầu cất cao giọng gọi Đồng Chí Minh đang ngồi ở khu vực tập thể dục khoe khoang khoác lác với người khác: "Xã trưởng Đồng, ông có thể qua đây nói ít lời công bằng được không?"Mặc dù lời của cô có ý mời mọc và hỏi ý kiến nhưng giọng điệu lại đầy vẻ chắc nịch không cho từ chối.Đồng Chí Minh không thể không đứng dậy.Lộ Dao tóm tắt lại cuộc đối thoại giữa mình và Đồng Chí Minh chiều nay, ánh mắt cũng không thèm nhìn Lý Đinh Hương mà chỉ nhìn Đồng Chí Minh: "Tôi không thích đánh bài nên mới để Quyển Vân đến chơi cùng mấy người. Chuyện này tôi và ông cũng đã bàn bạc từ trước rồi. Quyển Vân chỉ là một người máy bầu bạn, trong chương trình vận hành của cậu ta không hề có lệnh "ăn gian", mà nói thật là cậu ta cũng chẳng cần phải ăn gian làm gì. Vả lại bàn mạt chược mà mọi người chơi nằm trong nhà ông, quân bài thì tất cả mọi người đều như nhau cả, bây giờ thua lại đổ cho người máy ăn gian có thấy nực cười không vậy?"Nói cho cùng thì người máy cũng không phải loài người chân chính. Trừ khi được cài đặt lệnh, nếu không sẽ không bao giờ có chuyện người máy nảy sinh suy nghĩ giống loài người, nhất là những người máy loại hình phục vụ. Từ trước đến nay bọn nó chỉ được cài đặt những đặc điểm tính cách đặc trưng nhất trong xã hội loài người mà thôi.Đồng Chí Minh không ngờ cụ Lộ lại cứng cỏi như thế, có điều những gì cô nói đều là sự thật cả. Đúng là chiều nay ông ấy lôi kéo Lộ Dao tới đánh bài nên mới có chuyện người máy chơi cùng.Chỉ là người máy thông tin hơn những gì ông ấy nghĩ, đánh bài với Quyển Vân chẳng khác gì đánh với người thật. Hơn nữa Quyển Vân cũng không hề ăn gian. Cậu ta không hề thể hiện kỹ thuật cao siêu gì vượt quá nhận thức của bọn họ, vả lại cũng đâu phải chỉ có mình cậu ta thắng đâu?Nghe Lộ Dao đối chất với Đồng Chí Minh, cuối cùng người dân xung quanh cũng hiểu rõ rốt cuộc chiều nay đã xảy ra chuyện gì.Thật ra thì chuyện này chẳng có gì to tát cả. Mấy chục năm sống cùng một thị trấn, bọn họ cũng hiểu tính cách của Lý Đinh Hương. Ngày nào may mắn thắng nhiều thì bà ta vui vẻ, còn ngày nào thua tí là bắt đầu hùng hùng hổ hổ đòi về trước.Chỉ là hôm nay trên bàn có sự xuất hiện của người máy nên bà ta mới đổ hết tội lỗi của việc mình thua lên đầu Quyển Vân vừa là tay mơ vừa không biết biện giải cho bản thân thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận