Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 99 - Ngày xuân, suối nước nóng, nấu cơm dã ngoại 3



Chương 99 - Ngày xuân, suối nước nóng, nấu cơm dã ngoại 3




Ngày xuân, suối nước nóng, nấu cơm dã ngoại 3
Nội dung tờ thỏa thuận này hoàn toàn khác với những thỏa thuận "chối bỏ trách nhiệm" thường gặp. Thậm chí Phùng Hưởng còn cảm thấy trong này có một số điều khoản quá ngây thơ nữa. Vì không phát hiện ra cái bẫy nào ẩn trong những con chữ nên ông ta đành phải thuận theo mà ký tên lên.
Thân phận của ông ta là một du khách nên không có quyền hạn truy cập vào phần lớn các chức năng của ứng dụng. Chỉ có trong mục Người liên hệ là có hiển thị một khung chat nhỏ, trong đó có một tấm vé xem phim thực tế ảo.
Thực tế ảo ư?
Phùng Hưởng nhíu mày.
Đừng nói là Phó Trì úng não bày ra mấy trò giỡn chơi ông ta đấy nhé?
Phùng Hưởng là người đã có lời mà không nói ra được thì sẽ không vui. Thế là ông ta lập tức thoát khỏi ứng dụng rồi gọi thẳng qua cho Phó Trì.
Máy bận.
Ông ta đợi mấy phút nữa rồi gọi lại.
Vẫn là máy bận.
Phùng Hưởng cất điện thoại di động đi.
Thôi, dù sao thì mấy ngày nữa cũng sẽ gặp nhau. Đến lúc đó ông ta sẽ trò chuyện nghiêm túc với Phó Trì một lần.
Ít nhất cũng phải đổi một nơi dưỡng bệnh khác mới được. Nghỉ ngơi nửa năm rồi mà vẫn chưa chữa khỏi bệnh, trái lại còn chập mạch nữa.
Mà ở một chỗ khác, điện thoại của Phó Trì bận không phải vì lý do gì khác mà là vì anh ta đang gọi điện mời một vị khách khác. Đó là Đỗ Minh Diễm.
Cô ấy cũng nhận được đoạn trailer gửi đến điện thoại giống như Phùng Hưởng.
Lòng dạ Đỗ Minh Diễm khá tinh tế nên vừa xem xong đã lập tức cảm nhận được có gì đó không đúng lắm. Không chỉ là vì đoạn trailer mà còn có cả cách gửi trailer chính xác này nữa.
Cô ấy lập tức gọi điện lại cho Phó Trì, chỉ là anh ta không thể nói nhiều được nên chỉ đành phải bảo cô ấy dùng thân phận du khách mở ứng dụng của khu phố thương mại lên trước.
Sau một hồi xoay xở, hai vị khách đã thuận lợi nhận được vé xem phim thực tế ảo của rạp chiếu phim.
Trong lòng Phùng Hưởng và Đỗ Minh Diễm đều cảm thấy trong lòng có chút vướng mắc với hành trình đi xem phim ba ngày sau nên đã nhất trí quyết định đến lúc đó sẽ nói chuyện nghiêm túc với Phó Trì một chút.
---
Sau hai ngày quan sát thực tế thì hệ thống mạng nội bộ vẫn vận hành từng bước một cách bình thường. Nhân viên và khách hàng tham gia thử nghiệm cũng dần thành quen.
Trailer bộ phim cũng đồng loạt được chiếu lên màn hình quảng cáo lớn ở rạp chiếu phim. Bộ phim tài liệu này nói về rạp chiếu phim và người dân Lương Kinh, thoạt nhìn thì không có gì thu hút nhưng thực tế thì có không ít người dân địa phương thích xem phim đã xuất hiện trong này, đặc biệt là trong đoạn phỏng vấn trên đường phố.
Người dân Lương Kinh cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi được xuất hiện trên màn hình lớn của rạp chiếu phim. Nội dung phim chủ yếu có liên quan đến cuộc sống của bọn họ nữa nên rất được chào đón.
Trailer phim vừa chiếu được nửa ngày đã trở thành đề tài bàn tán nóng hổi trong các quán trà, quán rượu và trên khắp đường phố ở Lương Kinh.
"Này, muốn đi xem phim mới của rạp chiếu phim không?"
"Tất nhiên là muốn rồi. Trước kia bà chủ Lộ và người hầu đi trên đường còn quay lại hình ảnh của ta nữa đấy. Có khi ta cũng được lên màn hình lớn."
Người đối diện cười rộ lên: "Thôi đi, xem cái vẻ vụng về kia của ngươi sao có thể lên màn hình lớn được?"
Người kia không phục: "Ngươi đừng có không tin. Lúc đó bọn họ bảo đó là cái gì mà phỏng vấn đường phố ấy, ta cũng không hiểu lắm, chỉ là bà chủ Lộ quay xong còn trả cho ta mấy xâu tiền nữa, nói có thể sẽ sử dụng hình ảnh của ta để làm phim."
...
Trong quán Bún riêu huyết vịt nhà Chu đại nương, rất nhiều thực khách cũng đang bàn tán rôm rả.
"Ê ngươi có đi xem cái bộ phim tài liệu gì gì kia không?"
"Có chứ sao không. Ta không nhận nổi nhiều tiền quảng cáo như thế, không thể để bà chủ Lộ trả nhiều tiền vậy mà chỉ quay mỗi bọn ta được. Trong đoạn trailer kia ta thấy có cảnh quay cả con đường nữa đấy, có khi còn thấy được cả nhà ta nữa cơ."
"Vé đắt không nhỉ?"
"Rẻ thôi, có thể xem được là được rồi. Còn nếu muốn có cảm giác cái gì gì mà nhìn tận mắt sờ tận tay kia thì ta đi thẳng ra đường nhìn chẳng phải là được rồi sao?"
Thực khách nói xong thì ha ha cười to.
Trừ người dân bình thường ra thì những người như công chúa Vạn Bảo Châu, Tạ Húc, Tấn Vương thế tử và các tiểu thư gia đình quyền quý cũng đều đang cực kỳ mong chờ bộ phim này.
Bọn họ đều có thể cảm nhận được sau khi rạp chiếu phim xuất hiện, thành Lương Kinh đã thay đổi rất nhiều. Chẳng qua chưa ai nghĩ đến việc điều này cũng có thể dùng làm nội dung để sản xuất một bộ phim.
Lấy đồng làm gương mới thấy áo mũ có đang chỉnh tề; lấy lịch sử làm gương mới biết được thăng trầm; lấy người làm gương mới hiểu được được mất.
Đoạn trailer này giống như một mặt gương di động. Bọn họ muốn xem phim để thấy thành Lương Kinh của bọn họ và cuộc sống của người dân nơi đây có đang tốt đẹp hay không, thăng trầm như nào, để biết được được mất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận