Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1171 -



Chương 1171 -



Đúng lúc này, Lục Minh Tiêu đột ngột xông vào. Một thiếu niên cao gầy mặc chiếc áo hoodie oversize màu hồng tự nhiên nhảy ra giữa đám trung lão niên, mái tóc màu bạc cắt ngắn loà xoà trên gương mặt trẻ trung trông cực kỳ đẹp trai. Anh vừa xuất hiện đã thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người.Lộ Dao cũng ngẩng đầu nhìn Lục Minh Tiêu, trong lúc lơ đãng lại va phải ánh mắt của thiếu niên. Cô hơi sửng sốt chốc lát rồi nhếch môi cười cười.Lộ Dao biết bây giờ cô cười lên trông chẳng khác gì bà cụ móm mém ngồi đối diện, làn da nhăn nheo trên mặt sẽ bị biểu cảm của mình kéo căng ra tạo nên nhiều rãnh sâu hơn.Có điều cô cũng chỉ cười xã giao một cái rồi quay đi chỗ khác, giả vờ như bị chủ đề của vị khách bên cạnh thu hút sự chú ý nhưng thật ra trong lòng đang đầy ngạc nhiên.Cô cứ tưởng với tính cách của Lục Minh Tiêu ở thế giới này thì anh sẽ không bao giờ xuất hiện ở những trường hợp như thế này, hoặc ít nhất là không tới đây sớm như vậy.Lục Minh Tiêu vẫn đang nhìn Lộ Dao chằm chằm.Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có bà cụ này là có một đôi mắt trẻ trung đến quá đáng.Cái hôm mới tới thị trấn Đồng Hoa kia, Lục Minh Tiêu đã cảm thấy bà cụ trước mắt là đối tượng hành hình lần này của mình rồi.Trước khi tới Vùng đất vô thần, Phạm Thiên nói với anh rằng tà ma muốn thành thần lần này cực kỳ xảo quyệt.Thật ra Lục Minh Tiêu cảm thấy người này rất nghiêm túc mới đúng. Cô không tiếc phủ thêm một cái xác già yếu như vậy để qua được xét duyệt của Vùng đất vô thần. Có lẽ thứ mà cô bất chấp tất cả muốn có được kia là một thứ rất quan trọng.Chẳng qua nếu tà ma thành thần thì cũng chỉ có thể biến thành tà thần mà thôi.Lục Minh Tiêu đã trở thành kẻ giết thần mấy nghìn năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận được một mệnh lệnh như này. Đó là chờ cơ hội giết tà ma có khả năng thành thần ở Vùng đất vô thần.Thật ra thì Lục Minh Tiêu không hiểu tại sao Phạm Thiên lại căng thẳng như vậy. Tà thần sẽ chỉ biết dùng những cách lươn lẹo để có được thần lực, thế nên nếu tà ma dưới lớp nguỵ trang cụ bà này may mắn thành thần được thật thì cô cũng không thể đạt được mục đích ban đầu.Giống như anh vậy.Đột nhiên bả vai Lục Minh Tiêu bị ai đó vỗ nhẹ một cái. Anh giật mình quay đầu lại thì đối mặt với một khuôn mặt kim loại tròn xoe.Lục Minh Tiêu nhanh chóng nhận ra đây là người máy bầu bạn ở cửa hàng cho thuê người máy. Mặc dù trông có vẻ cùng một loại với Quyển Vân nhưng hình như đây là người máy khác.Đối phương vụng về giơ cái tay kim loại của mình ra để lộ ba cái kẹo que.Lục Minh Tiêu hơi khó hiểu, vẻ lạnh lùng thường trực trên khuôn mặt cũng có dấu hiệu nứt vỡ: "Cho tôi hả?"Hắc Đào hơi hất cằm về phía trước một cái rồi cất giọng chậm rì rì nói: "Lộ Dao nói mời cậu ăn kẹo."Lục Minh Tiêu chần chừ chốc lát rồi vẫn nhận lấy kẹo que trong tay Hắc Đào, ai ngờ mới quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt của mấy đứa trẻ. Bọn trẻ nhìn chằm chằm kẹo trong tay anh mãi không chớp mắt. Anh do dự một lát rồi cho chúng nó hai cái, còn một cái thì cầm chặt trong tay.Mấy đứa trẻ không nhận được kẹo ấm ức khóc oà lên. Tiếng nói chuyện bốn phía từ từ nhỏ dần rồi tắt hẳn. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà tất cả mọi người đều quay lại nhìn Lục Minh Tiêu.Lục Minh Tiêu: "...""..." Lộ Dao nhức đầu đỡ trán. Cô giơ tay vẫy Hắc Đào lại rồi lén lút đưa thêm cho cậu ta một bó kẹo mút to.Ai gặp cũng có phần, mỗi đứa trẻ cũng được chia cho một cái.Các bạn nhỏ vui vẻ ra mặt, bầu không khí trong nhà lại náo nhiệt hẳn lên.Lục Minh Tiêu lại nhìn Lộ Dao chằm chằm.Lộ Dao không hiểu ánh mắt này lắm, chỉ nhận ra được trong mắt anh đầy vẻ xa lạ và nghi ngờ thôi chứ không biết anh đang nghĩ gì trong đầu. Cô gật đầu tỏ ý chào rồi lui ra phía sau tránh khỏi tầm mắt anh.Lộ Dao kiên nhẫn nán lại thêm chừng mười phút nữa rồi đi báo cho người nhà họ Tôn một tiếng rằng mình muốn về nhà trước.Phụ bếp và người nhà họ Tôn đều đã quen với việc ra lệnh cho người máy rồi, dù không có cô ở đây cũng không có vấn đề.Sau khi Lộ Dao rời đi không lâu thì Lục Minh Tiêu cũng đứng dậy rời đi.—Hơn bảy giờ tối, tám người máy cho thuê lần lượt trở về cửa hàng.Cửa hàng đang có hoạt động khai trương nên khách thuê lần đầu sẽ được ưu đãi giảm 50%.Tổng cộng tám người máy, trong đó có ba người máy bếp núc, hai người máy bầu bạn, tất cả đều cho thuê bốn tiếng đồng hồ, còn ba người máy dọn dẹp thì thuê một tiếng, tổng chi phí thuê là hai trăm ba mươi đồng đồng hoa.Tính ra số tiền Lộ Dao thu được chẳng là bao, nhất là trước đó mới có tiệm sách với nguồn thu khổng lồ nên lợi nhuận cửa hàng cho thuê người máy thật sự chỉ là muỗi.Có điều nhân viên người máy của cửa hàng cho thuê người máy cũng đã có cơ hội xuất hiện trước mặt nhiều người. Bọn họ không chỉ thể hiện được tài năng, tính thực dụng mà giá cả cũng phải chăng nữa. Chỉ cần nghĩ đến việc mình có thể góp nhặt từng chút tiếng tăm và từ từ lớn mạnh là Lộ Dao lại phấn chấn hẳn lên.Sau khi lo liệu ma chay ở nhà họ Tôn xong, những người được thuê đến lần lượt lên xe hơi rời khỏi vùng quê này. Mấy người nhà họ Tôn cũng dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ rồi rời đi vào một buổi chiều. Cánh cửa lớn được khoá lại bằng một ổ khoá to tướng, sau đó người nhà họ Tôn rời khỏi thị trấn Đồng Hoa.Biệt thự nhà họ Tôn đã không còn ai ở nữa. Sau mấy ngày náo nhiệt, bầu không khí ở trấn nhỏ lại quay về với dáng vẻ bình yên trước đây.Hoa màu dưới ruộng lớn lên từng ngày, những bông hoa cải dầu vàng óng như biến thành những quả xanh chỉ sau một đêm.Chim sẻ nhẹ nhàng lướt qua, đậu tằm cũng đã chín.Lộ Dao ngồi trong sân nhà mình, tay cầm nửa bát đậu tằm đã luộc chín, thảnh thơi ngồi nhấm nháp từng hạt đậu một.Đậu non thơm phức nhưng bên ngoài lại có một lớp vỏ dày, không nhai thì cô nuốt không trôi.Lộ Dao vừa bóc vỏ vừa ăn, có hơi mất kiên nhẫn.Đột nhiên có tiếng cãi vã ầm ĩ truyền tới từ nhà bên cạnh, cô bèn nghiêng tai lắng nghe.



Bạn cần đăng nhập để bình luận