Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1185 -



Chương 1185 -



Lục Minh Tiêu chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm Lộ Dao, im lặng mất một lúc lâu mới nhẹ nhàng thốt ra câu: “Sự quan tâm dành cho người sắp chết.”“...” Lộ Dao ngồi bật dậy, lúc này đầu cô chỉ có một suy nghĩ “quên mất hỏi nửa bộ xương kia rồi”.Lần này Lộ Dao không hề mất đi ký ức, ngược lại còn nhớ rõ như in là đằng khác.Cho dù là nhìn từ góc độ nào thì bộ xương cốt nằm giữa Thâm Uyên và Thần Ảnh cũng đều rất giống được ghép từ các mảnh ghép kỳ lạ mà cô nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ.Bộ xương cốt đó đã được ghép hơn một nửa, rất rõ ràng Thâm Uyên và Thiên Ảnh vô cùng quý trọng bộ xương cốt này, nếu không thì cũng không đặt nó ở bên cạnh như thế.Lục Minh Tiêu lùi sang một bên, Tinh Đường tiến lên trước giúp Lộ Dao mặc quần áo vào.Người lớn tuổi nên chân tay khá chậm chạp, nếu không có người giúp thì phải tự ngồi trên giường, mất tận nửa ngày mới xong được.Lộ Dao thấy Lục Minh Tiêu cũng rất kỳ lạ, chỉ đứng đó quan sát cô với ánh mắt tò mò mà thôi.Sau khi mặc xong hết Lộ Dao mới thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy bước ra ngoài cửa.Lộ Dao ngồi dưới mái hiên sáng sủa, nghiêng đầu nhìn sang Lục Minh Tiêu đang đứng gần đó, hạ thấp giọng nói: “Anh không nhớ em thật sao?”Hình như Lục Minh Tiêu nở một nụ cười nhạt, giọng điệu như đang cười nhạo cô: “Bà quen tôi sao?”Hàng lông mi dài khẽ chớp, bình tĩnh nhìn thẳng vào Lục Minh Tiêu.Lục Minh Tiêu cảm thấy hơi lạ: “Sao thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?”Lộ Dao lắc đầu, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi: “Lúc nãy bỗng nhiên cảm thấy cậu khá giống một người bạn của tôi, linh cảm ập đến quá đột ngột, ngay cả tôi cũng thấy bàng hoàng.”Không biết tại sao nhưng Lộ Dao lại thấy giọng điệu chế giễu lúc nãy của Lục Minh Tiêu hơi giống với cách nói chuyện của nữ thần Thâm Uyên trong giấc mơ của mình.Nhưng trên thực tế cô lại chưa từng thấy gương mặt thật của nữ thần Thâm Uyên.Nữ thần Thâm Uyên luôn đeo một chiếc khăn che mặt mỏng, hoặc cũng có thể là vì “sâu đến mức không thể nhìn”.Lục Minh Tiêu rũ mắt xuống, tà ma trước mắt mình quả thật hơi khó giải quyết.Bà ấy và anh từng chém giết biết bao nhiêu tội thần, tà ma khác nhau, bà ấy quá bình thản, có cảm xúc nhưng lại không có những chấp niệm mãnh liệt với việc lật đổ thế giới.Tại sao bà ấy lại đến đây?Mục đích của bà ấy là gì?Bà ấy sẽ giải quyết những khó khăn của người già ở đây thế nào đây?Cũng như những lần trước, Lục Minh Tiêu rất tò mò với những người sắp bị hành hình, chỉ là đáp án mỗi lần nhận được đều tương tự nhau nên sự tò mò về những tồn tại ngoài bản thân mình ra ngày càng thấp đi.Lần gần đây nhất mà anh có cảm giác thế này có lẽ là vào hai trăm năm trước, hy vọng đáp án lần này nhận được sẽ không khiến anh quá thất vọng.Lục Minh Tiêu cũng không ôm hy vọng gì nhiều.Cũng không biết lúc nãy ý thức của cô đang trôi dạt nơi phương nào, sau khi xác định được cô không chạy trốn thì Lục Minh Tiêu cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại với cô nữa, thế nên đã quay người bước xuống dưới.Nhưng Lộ Dao đã gọi anh lại: “Cậu có còn nhớ mình có cái tên “Lục Minh Tiêu” này từ lúc nào không?”Lục Minh Tiêu khựng lại, nhíu mày.Lộ Dao hỏi tiếp: “Trước khi trở thành “Lục Minh Tiêu” có lẽ cậu còn cái tên khác nữa đúng không?”Lục Minh Tiêu quay đầu lại, viền mắt đỏ xung quanh tròng đen sáng rực lên.Thì ra không chỉ có mình cảm thấy hứng thú với bà ấy mà hình như bà ấy cũng thế.Lục Minh Tiêu nhướng mày lên, đôi mắt đỏ nhìn thẳng vào mắt cô: “Xá Thiên. Tôi tên Xá Thiên.”Lộ Dao cười tít mắt: “Chào cậu, tôi tên Lộ Dao, rất vui được gặp cậu.”Lục Minh Tiêu đột nhiên lùi ra sau một bước, quay người rời đi.…Hai năm trôi qua, cuối cùng Lộ Dao cũng biết thần danh của Lục Minh Tiêu rồi.Kẻ giết thần Xá Thiên.Lộ Dao không rõ hai năm trước mình đã biết thần danh của Lục Minh Tiêu chưa nhưng hình như cô đã hiểu được phần nào thái độ bây giờ của Lục Minh Tiêu rồi.Nó không giống với những lần mất trí nhớ trước đây, dường như Lục Minh Tiêu ở Vùng đất vô thần không hề quen biết Lộ Dao.Trong tình trạng bị hạn chế nhiều thứ, cho dù là có thần linh can thiệp thì hướng đi của vận mệnh cũng sẽ không thay đổi.Thời gian trôi ngược về mười năm trước, có lẽ Xá Thiên đã từng đứng giữa ngã rẽ số phận thuộc về mình, một con đường bước vào vận mệnh quen biết Lộ Dao, một con đường thông với số phận lẻ loi một mình.Lục Minh Tiêu đang đứng trước mặt chính là Xá Thiên không hề quen biết Lộ Dao.Là một Xá Thiên chưa từng gặp Lộ Dao nhưng lại mang cái tên “Lục Minh Tiêu”.Sơ hở này không thể nói là nhỏ được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận