Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 256 - Quán Trọng và tiểu báo yêu xem đến trợn tròn mắt 1



Chương 256 - Quán Trọng và tiểu báo yêu xem đến trợn tròn mắt 1




Quán Trọng và tiểu báo yêu xem đến trợn tròn mắt 1
Lại có người khều hắn ta, hại hắn ta không thể tập trung tinh thần chiến đấu, tiểu báo yêu sắp phiền chết rồi.
Ngay vào lúc phân tâm, bụi cỏ bên phải có ba tên nhảy ra, đẩy trụ lấy được trảm sát, sau đó hiên ngang rời đi.
Màn hình của tiểu báo yêu xám xịt.
Hắn ta không giận nổi nữa.
Xoay đầu lại thấy người mới vừa khều hắn ta là quản lý Tiểu Chung, tiểu báo yêu muốn nhịn nhưng không nhịn được: “Ngươi khều ông đây làm gì!!!”
Chung Liên Gia quá hiểu tâm trạng này của tiểu báo yêu nên không cố khuyên, mà chỉ nói xin lỗi.
Kể từ lần đánh nhau trong quán rồi bị bà chủ nhốt lại chỉnh đốn, Yêu tộc khách sáo với bà chủ và nhân viên của quán hơn trông thấy nên Chung Liên Gia xin lỗi xong, tiểu báo yêu cũng không nhì nhằng không buông nữa.
Chung Liên Gia chú ý thấy ánh nhìn thăm dò của Quán Trọng, khẽ mỉm cười, xoay người quay lại quầy bar.
Quán Trọng đi sau lưng anh ta: “Ngươi là quản lý à?”
Nơi quán net này, Toàn Phong đã giải thích kỹ càng cho hắn ta rồi, có việc gì thì tìm quản lý.
Quán Trọng vốn không hứng thú gì với lên mạng, giờ lại thay đổi suy nghĩ. Lúc nãy báo yêu kia chơi quá tệ hại, nếu hắn ta có thể chơi, chắc chắn sẽ giỏi hơn báo yêu.
Tuy nói núi Bất Tiên linh khí loãng, nhưng yêu ở vùng lân cận lại khá cầu tiến, hầu hết ban đêm đều phải tu luyện, khách ở quán net vơi hơn ban ngày nhiều.
Chung Liên Gia mở tài khoản cho Quán Trọng.
Quán Trọng có mục tiêu rõ ràng, lên máy xông thẳng vào thung lũng.
Sau khi thao tác thực tế, Quán Trọng mới phát hiện món đồ chơi tên là máy tính này khó hơn tưởng tượng. Hắn ta mất hai canh giờ mới dần thích ứng việc dùng ngón tay bấm chuột và gõ bàn phím, chờ ra khỏi khu hướng dẫn tân thủ thì trời đã gần sáng rồi.
Giờ này trong sảnh chẳng còn lại mấy ai, Quán Trọng thấy báo yêu kia vẫn chưa đi, tay gõ bàn phím lạch cạch, hiển nhiên vẫn còn rất hăng.
Quán Trọng chơi đến hoa mắt chóng mặt, đột nhiên hết hứng thú với trò này, thế là ngồi tại chỗ ngẩn người.
Lúc này có một người đàn ông trung niên đi vào quán net, ông ta ăn mặc tương tự phong cách của quản lý, hơn nữa cũng là Nhân tộc.
Người đó đi đến quầy bar, đương không lấy ra một chồng hộp kỳ lạ. Mở hộp ra, hương thơm lan tỏa.
Quán Trọng chun mũi, hỏi to: “Quản lý, đó là gì vậy?”
Báo yêu sát vách lại hét lên: “Quản lý, cho ta hai cây xúc xích nướng, hai cái bánh bao xá xíu, một ly bánh trôi nấu rượu ủ hoa quế, thêm hai xâu bánh bột khoai nướng, một cái đùi gà.”
Buổi sáng vắng khách, Chung Liên Gia đứng dậy cầm khay thức ăn, lấy món theo đơn của báo yêu. Nhiều khi đông khách, khách gọi vậy cũng hết cách rồi, phải tự đến quầy lấy.
Tiểu Chung bưng khay thức ăn đưa đến tay báo yêu rồi lấy linh thạch đi.
Quán Trọng và báo yêu ngồi một hàng, cách hai chỗ trống chính giữa, quay đầu có thể thấy cảnh báo yêu ăn nhiệt tình, không kìm được nuốt nước bọt.
Ma tộc thích hút ác niệm nhân gian, theo lý thì họ không có lòng tham với thức ăn của nhân gian. Nhưng Quán Trọng lại cảm thấy hình như nhìn báo yêu ăn, hắn cũng sinh ra cảm giác thèm.
Tiểu báo yêu thua game cả đêm nên tâm trạng tồi tệ cực độ, nhưng thức ăn của quán net lại vô cùng hợp khẩu vị của hắn ta, hình như ăn xong rồi cũng không còn bực mình thế nữa.
Hắn ta quan sát thấy có vẻ như Yêu tộc bên cạnh cũng đang đánh giá bên này bèn lấy một cái bánh bao xá xíu trong đống thức ăn ra đưa qua: “Nếm thử xem, bánh bao xá xíu ông thích nhất của quán, ngon hơn trong Lưu Tiên thành nhiều.”
Quán Trọng cũng không khách sáo, nhận lấy cắn một miếng, lớp da mềm đi kèm với thịt xá xíu béo mà không ngấy, càng ăn càng ngon.
Hóa ra thức ăn ở nhân gian có vị như vậy.
Chỉ hai ba miếng Quán Trọng đã ăn hết, không nhịn được liếm dư vị trên đầu ngón tay, sau đó quả quyết đứng lên đi về quầy bar. Hắn ta nhận lấy bánh bao, ăn xong rồi đứng dậy, cả quá trình không nói câu nào.
Báo yêu lại rất hài lòng.
Thế gian lại có thêm một tín đồ bánh bao xá xíu.
Buổi sáng quán net thường lên bữa sáng lúc năm giờ rưỡi, giờ là lúc nhiều món nhất. Quán Trọng chọn đến hoa mắt, kén cá chọn canh tận năm phút mới quyết định xong.
Ma tộc vốn không ăn thức ăn của nhân gian, hắn ta bị cái bánh bao của báo yêu kia cho khơi lên lòng tò mò, lấy tạm một xúc xích nướng, bánh bao đậu đỏ, xíu mại, bánh bột khoai nướng và một ly canh ngân nhĩ đường phèn.
Quản lý đứng lên, đóng gói ổn thỏa món hắn ta cần, thu linh thạch xong lại về chỗ ngồi.
Quán Trọng phát hiện trước mặt quản lý cũng có một dàn máy. Đối phương bán đồ xong ngồi lại lập tức nhìn chằm chằm vào màn hình, một tay bấm chuột một tay nhấn phím, cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận