Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 771 - Quá lắm thì lúc về tớ nhờ K Hoàng ký tên cho cậu 2



Chương 771 - Quá lắm thì lúc về tớ nhờ K Hoàng ký tên cho cậu 2




Quá lắm thì lúc về tớ nhờ K Hoàng ký tên cho cậu 2
Lâm Uẩn nhíu mày: “Chắc không cần chụp đâu nhỉ?”
Cơ Phi Mệnh: “Yên tâm, chỉ dùng để ghi chép lại lịch trình thôi, không tiết lộ thông tin cá nhân của hai người đâu.”
Trương Duệ Nghiêu chợt nhớ ra đã hứa với đám bạn cùng phòng là sẽ báo cáo lại lịch trình của mình, dù sao cũng một thân một mình nơi đất khách quê người nên họ sợ cậu ấy sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Cậu ấy đã hứa với bạn cùng phòng là sẽ chia sẻ mọi tin tức về trò chơi với họ mọi lúc mọi nơi.
Lúc chú Mệnh chụp hình họ thì cậu ấy cũng đã lấy điện thoại ra nhờ chú Mệnh chụp cho mình vài tấm.
Sau khi chụp xong Cơ Phi Mệnh đưa điện thoại và bảng tên của Lâm Uẩn sang cho cô ấy, cúi người nhận lấy chiếc vali màu hồng kia.
Lâm Uẩn tránh sang một bên: “Cháu tự cầm được.”
Cô gái này có tính cảnh giác rất cao nhưng lại đồng ý tham gia chuyến du lịch lần này, hình như hơi mâu thuẫn thì phải.
Cơ Phi Mệnh cũng không ép buộc cô ấy mà chỉ nhìn sang Trương Duệ Nghiêu.
Trương Duệ Nghiêu đang gửi tin nhắn vào nhóm chat, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay ánh mắt của chú Mệnh nên lắc đầu từ chối: “Cháu cũng tự cầm được.”
Trước đây Cơ Phi Mệnh luôn là người được người khác mang vác hành lý cho nên không hề quen thuộc với công việc này, thấy khách hàng từ chối như thế nên ông ta cũng an tâm đi về phía trước, đưa họ đi về phía bãi đỗ xe.
Ba người họ dừng lại bên cạnh một chiếc Roll Royce, Cơ Phi Mệnh mở cửa xe ra mời họ lên xe.
Lâm Uẩn khựng lại mất một lúc rồi mới đi cất hành lý, cúi người bước lên xe.
Trương Duệ Nghiêu cũng bị doạ một phen, chỉ đón khách hàng thôi mà, có cần phải làm khoa trương đến mức này không?
Cậu ấy bắt đầu hoang mang, lúc cất hành lý vào cốp xe thì đã lén chụp lại biển số xe gửi vào nhóm chat của đám bạn cùng phòng.
[Duệ: Tôi lớn nhường này nhưng đây là lần đầu tiên thấy một chiếc siêu xe như vậy đấy.]
[Lý: Trời ơi! Nhân viên của Phù Sinh đều giàu có như thế sao?]
[Kình: Thuê đấy à?]
[Duệ: Trông không giống thuê lắm, rất giống người chuyên đưa đón khách.]
[Lý: Người chơi giành vị trí đầu bảng với anh Tùng có đến không?]
[Duệ: Có chứ. Tôi lên xe trước đây.]
Do thấy chú Mệnh luôn đứng bên cạnh đợi, Trương Duệ Nghiêu cũng ngại tiếp tục nhắn tin nên cậu ấy vội vàng cất điện thoại rồi bước lên xe.
Sau khi đón được hai khách hàng, Cơ Phi Mệnh gửi tin nhắn thông báo cho Lộ Dao rồi lái xe quay về khu phố thương mại
Đây không phải là chiếc xe thông thường, bên trong xe rất rộng rãi, bên cạnh chỗ ngồi còn đặt các loại đồ uống và trà, nước ngọt các thứ.
Trương Duệ Nghiêu rất tò mò nên muốn nếm thử xem hương vị thế nào.
Nhưng Lâm Uẩn lại không hề động đậy, cũng không thèm ngó ngàng đến số trà bánh đó. Trương Duệ Nghiêu không muốn mình trở thành trò cười nên đã cố kìm bàn tay mình lại.
Cơ Phi Mệnh đã phát hiện ra nên chủ động giải thích: “Bình thường tôi hay đón cậu Bất Độc tan học nên đã quen để ít đồ uống lạnh và bánh kẹo trên xe. Nhưng hôm nay do đón hai vị nên nước ngọt và bánh kẹo được đổi theo khẩu vị mà người trẻ tuổi thích.”
Lâm Uẩn không đáp lại.
Trường Duệ Nghiêu lại cảm thấy xấu hổ, thuận miệng hỏi thêm: “Cậu Bất Độc là ai thế?”
Nói thật lòng thì cách xưng hô thế này cậu ấy chỉ từng gặp qua trong tiểu thuyết mà thôi.
Cơ Phi Mệnh đáp: “Lộ Bất Độc, con trai của bà chủ chúng tôi. Nay đang học nhà trẻ.”
Trương Duệ Nghiêu: “… Thì ra là vậy à.”
Đối xử với họ như một đứa nhỏ đang học nhà trẻ, chắc bà chủ của công ty trò chơi này cũng là một người rất thú vị đây.
Xe xuất phát chạy ra khỏi sân bay, vòng qua vòng lại một lúc, xe trên đường thưa thớt dần, cảnh sắc hai bên đường ngày càng hoang vắng hơn.
Trương Duệ Nghiêu vẫn đang vui vẻ không hay biết gì nhưng Lâm Uẩn thì đã không ngồi yên được nữa.
Lâm Uẩn: “Chúng ta đang đi đâu thế?”
Cơ Phi Mệnh: “Khu phố thương mại, đó là nơi hai người sẽ dừng chân và vui chơi.”
Lâm Uẩn: “Vậy tại sao xe cộ ngày càng thưa thớt thế?”
Cơ Phi Mệnh: “Khu phố thương mại nằm ở vùng ngoại thành. Hai người yên tâm đi, không phải là nơi không lành gì đâu, chắc chắn sẽ khiến hai người thoải mái như ở nhà.”
Trương Duệ Nghiêu không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng khi nghe hai người họ nói chuyện bắt đầu hoang mang, đầu hiện lên đủ các tin tức mà báo đài hay đưa tin: “Chú à, chiếc xe này của chú không phải thuê đấy chứ?”
Ngay vào lúc này họ chạy đến một ngã ba, chạm mặt với một chiếc Bentley màu đen, hai bên bóp kèn xe để chào hỏi nhau, Roll Royce nhường chiếc Bentley đó chạy trước.
Cơ Phi Mệnh nhíu mày, ông ta không hiểu tại sao Trương Duệ Nghiêu lại nói như thế, chỉ biết cố gắng giải thích: “Không phải đâu, đây là xe tôi dùng để đi làm. Chiếc xe đang chạy phía trước đang chở cậu Bất Độc, hôm nay tôi không có thời gian đón cậu ấy nên đã nhờ em trai tôi thay thế.”
Trương Duệ Nghiêu lắc đầu: “Cậu ấy cũng đến khu phố gì đó với chúng ta sao?”
Cơ Phi Mệnh đáp: “Ừm. Cậu Bất Độc ở đó cùng bà chủ bọn tôi.”
Trương Duệ Nghiêu: “Đó là trụ sở chính của &LTChuy;ện Lạ Phù Sinh Lục Giới> sao?”
Cơ Phi Mệnh: “Có thể xem là vậy.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận