Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1292 -



Chương 1292 -



Diêu Văn Lan và Thích Tư Mẫn đứng bên cạnh cửa sổ nói vài câu mới quay lại đi tới chỗ Lộ Dao lần nữa.Diêu Văn Lan: “Nhãn cầu người máy thì không cần thay định kỳ sao?”Kỹ sư cơ khí nói: “Nếu không có nhu cầu chiến đấu, theo lý thì hạn sử dụng của nhãn cầu hiện nay lên đến sáu mươi năm. Nhưng cần làm sạch định kỳ, nhãn cầu người máy không thể biết chảy nước mắt nên chúng tôi tạo ra nước mắt nhân tạo. Bình thường cứ nhỏ thẳng lên bề mặt lúc cần rửa nhãn cầu.”Diêu Văn Lan gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi.”Diêu Văn Lan lại nhìn sang Lộ Dao: “Bà chủ, tạm thời con gái tôi muốn tiếp nhận phương án một, sử dụng mắt người máy. Tôi cũng đồng ý, đồng thời muốn bảo lưu hai phương án còn lại mà cô đã đưa ra.”Lộ Dao: “Ý của bà là?”Diêu Văn Lan: “Chính là chúng tôi chấp nhận hết ba phương án. Nếu ngày nào đó con bé không muốn tiếp tục sử dụng mắt người máy nữa, tôi hy vọng cô bằng lòng giúp con bé đổi sang mắt con người.”Hệ thống hiện thực hóa ước mơ không kìm được cảm thán: [Quao, đây là cách chơi của người có tiền sao?]Lộ Dao nghiêng đầu nhìn 0815.0815 hiểu ý, tiến lên một bước nói: “Chuyện cô nhờ tôi hỏi thăm, tôi đã thảo luận với nghiên cứu viên sinh vật học ở hành tinh thủ đô rồi. Cô Thích bị thương chưa đến một năm, hoàn thành phẫu thuật nuôi mắt trong một năm sẽ có hy vọng. Nếu kéo dài quá lâu, cấy ghép mắt mới lại sẽ có mức độ nguy hiểm cao hơn, còn phải tạo thêm vết thương mới. Nghiên cứu viên trong ngành không ủng hộ lắm.”Lộ Dao nhìn Diêu Văn Lan: “Phương án hai và ba khác đường cùng đích, nếu bà cố chấp muốn bảo lưu, chi bằng chọn phương án ba. Nhưng tôi cũng chỉ có thể giữ phương án ba lại cho bà trong vòng năm năm.”Diêu Văn Lan im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Năng lực của cô có thể chữa cho con gái tôi thật sao?”Lộ Dao vẫy tay với kỹ sư cơ khí ở gần đó: “Tôi mượn thiết bị xét nghiệm dùng chút.”Kỹ sư cơ khí cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đưa sang.Lộ Dao tiện tay đập xuống đất, thiết bị xét nghiệm có độ tinh vi cao bỗng chốc chia năm xẻ bảy.Kỹ sư cơ khí hết hồn, không dám tin nhìn Lộ Dao, hồi lâu sau mới phản ứng được thì hoảng sợ hét lên một tiếng, ngồi xổm trên sàn oán than: “Thật quá đáng!!!”Lộ Dao đứng lên vẽ trận trong không trung, ánh sáng màu bạc chạy dọc theo đầu ngón tay trắng mịn lan ra thành một hoa văn vừa quái lạ vừa rườm rà.Pháp trận ánh sáng rơi xuống sàn, các mảnh vỡ phân tán như được vật vô hình kéo đi, tập trung lại trung tâm.Không lâu sau, mảnh vỡ thiết bị rải rác tập hợp lại với nhau, từng mảnh trở về vị trí cũ rồi dần khôi phục hình dáng ban đầu.Lộ Dao đón lấy thiết bị đã khôi phục như cũ, đưa cho kỹ sư cơ khí: “Ngại quá, dọa anh rồi.”Kỹ sư cơ khí ôm lấy thiết bị quý báu mất rồi có lại, chĩa vào Lộ Dao bật công tắc, thu thập số liệu xong mới chậm rãi thở phào một hơi: “Vẫn ổn, vẫn dùng được.”Lộ Dao nhìn chằm chằm vào kỹ sư cơ khí: “Đừng nói là anh nhân cơ hội thu thập số liệu của tôi đấy nhé?”Kỹ sư cơ khí ngoảnh mặt đi không nhìn cô: “Không có, tôi chỉ thử xem thiết bị có được sửa rồi hay không thôi.”0815 giơ tay ôm mắt, chỉ thấy mất mặt.Kể từ khi Lộ Dao bất thình lình già đi lại đột nhiên trẻ lại, nghiên cứu viên và kỹ sư cơ khí trong ngoài đảo biết tin này đều phát cuồng vì cô.Nếu không phải giá trị vũ lực của bà chủ thật sự khủng bố, e là đã bị bắt về phòng thí nghiệm nghiên cứu triệt để từ lâu rồi ấy.Lộ Dao nhướng mí mắt lên, giọng điệu thờ ơ: “Cho anh dữ liệu, coi như bồi thường vừa nãy làm vỡ thiết bị của anh đấy.”Kỹ sư cơ khí mừng rỡ: “Vậy có thể lấy ít máu của cô không? Không cần nhiều, một ống... Không, nửa ống được rồi.”0815 tiến lên đè cổ kỹ sư cơ khí lại, kéo anh ta đi ra ngoài: “Bà chủ, tôi đưa anh ta về trước. Cô làm việc tiếp đi, nếu cần gì thì gọi tôi lúc nào cũng được.”Người máy ồn ào rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh.Lộ Dao quay lại nhìn khách, kiên nhẫn giải thích: “Gương vỡ lại lành, một trong những năng lực của tôi, có thể hiểu là không phải tôi dùng năng lực chữa khỏi mắt cho cô Thích mà là khôi phục con mắt đã mất của cô ấy trở lại như cũ.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận