Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 718 - Quốc gia của linh hồn 7



Chương 718 - Quốc gia của linh hồn 7




Quốc gia của linh hồn 7
Lộ Dao: "Vùng đất của những giấc mơ không bị bốn mùa ràng buộc. Nếu hai người đã xác định được thực đơn và mùi vị thì có thể làm bất cứ lúc nào."
Dư Thải: "Thứ mà tôi thích là cái không khí đó cơ. Núi thẳm đêm tuyết, một bát mì sợi nóng hổi ăn đến nỗi chóp mũi toàn mồ hôi, nghĩ đã thấy thoải mái rồi."
Lộ Dao: "Gần đây khách sạn suối nước nóng lại bắt đầu có tuyết rơi, còn thành phố Dao Quang thì còn phải chờ thêm một thời gian nữa."
Một nhân viên dè dặt hỏi: "Bà chủ, quà Trung thu của tôi có thể là một nắm tuyết không?"
Trông nhân viên này có vẻ không lớn lắm nhưng thực ra cậu ta đã sống ở Vùng đất của những giấc mơ cả trăm năm rồi.
Chỗ cậu ta chào đời cứ đến mùa đông là tuyết rơi phủ kín đường đi, rét lạnh căm căm kéo dài đằng đẵng. Khi còn bé cậu ta chỉ cảm thấy khó sống, đến khi lớn lên cũng luôn muốn thoát khỏi cái xóm nghèo băng giá cằn cỗi kia.
Cho đến khi chết ở nơi đất khách và tỉnh lại ở Vùng đất của những giấc mơ, cậu ta mới thường nhớ tới tuyết trắng ở quê cũ mà lòng buồn bã.
Đó là nơi cậu ta sẽ không bao giờ trở về được nữa.
Còn Vùng đất của những giấc mơ thì không có tuyết.
Lộ Dao: "Ừ, lần sau tôi tới khách sạn suối nước nóng sẽ hứng một lọ về cho cậu. Có điều lúc tới khu vui chơi đổi quà cậu nhớ nói với bảo vệ. Bọn họ sẽ đưa cho cậu, chẳng qua chỉ có một chai nhỏ mà thôi."
Cậu nhân viên ngạc nhiên: "Đổi quà mà cũng có tuyết à?"
Lộ Dao: "Hoa cỏ, lá rụng, bùn đất, mưa đá, tuyết đọng, lông chim, côn trùng đã chết,... Tất cả những vật tự nhiên tạo ra kia tạm thời vô dụng với đa số mọi người nhưng lại như "tri kỷ" ở Vùng đất của những giấc mơ vậy. Cho nên lúc chuẩn bị sự kiện tôi có gom một ít vào đó.
Lộ Dao làm xong mì cho năm mươi bát, lại nấu thêm mười tô nữa ở quán mì Thanh Sơn rồi mới rời đi.
Sau khi ra khỏi quán mì nhỏ, cô hứng gió đêm thổi tới từ phía trước mà không khỏi cảm thấy lạnh thấu xương.
Lộ Dao không khỏi cong môi cười: "Quán mì này ấm áp nhỉ."
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: "Mặc dù là vậy nhưng cô cứ tuỳ tiện nấu nhiều bát như thế e là sau khi ăn xong khách sẽ khiếu nại đấy."
Lộ Dao: "Sao lại thế?"
Hệ thống: "Thì mùi vị của mấy món cô nấu khác với món nhân viên nấu mà. Cô không biết à?"
Lộ Dao không nhịn được cười: "Sao có thể chứ? Cậu coi thường tôi quá đấy. Dù có bận rộn đến mấy thì cửa hàng nào cũng là tài sản quan trọng của tôi. Mà chuyện quan trọng như vậy sao tôi lại không biết được? Mỗi lần thay đổi thực đơn, tôi đều là người kiểm định mùi vị mà. Gia vị cũng phải chờ tôi nếm xong mới điều chỉnh."
Đầu năm nay khi hệ thống đi ra ngoài thì quán mì Thanh Sơn cũng vừa mới mở chưa lâu.
Khi nó quay về thì đã qua mấy tháng, thành ra thực đơn quán mì đã thay đổi hoàn toàn rồi. Thống Thống nghĩ Lộ Dao bận rộn như vậy chắc chắn không có thời gian để ý đến những chuyện vụn vặt trong quán mì nhỏ.
Thế nên mặc dù Lộ Dao đã nói vậy rồi nhưng nó vẫn không tin lắm.
Lộ Dao bó tay thở dài: "Tôi cũng chỉ mới phát hiện ra gần đây thôi. Lưỡi của linh hồn không nhạy bằng người sống. Đôi khi thực đơn sẽ được điều chỉnh dựa trên cảm nhận của bọn họ nên sẽ có những sai lệch nhất định. Hơn nữa bọn họ cũng tò mò về sự phát triển của các món ăn phổ biến trong thế giới người sống nên thỉnh thoảng tôi lại nhờ Tiểu Cơ đến khu vực bán đồ ăn ngon trong thành phố hoặc chợ đêm mua chút đồ ngon về cho nhân viên nếm thử. Chẳng qua hộp đựng thức ăn bán bên ngoài không tốt lắm nên đa số đồ ăn mang về đến nơi đều sẽ không ngon như khi mới ra lò nữa."
Hệ thống: "Vẫn là còn sống thì tốt hơn."
Lộ Dao cũng nghĩ vậy: "Vì đồ ăn ngon, nhất định chúng ta phải cố gắng sống sót."
Hệ thống: "Thế bây giờ chúng ta đi đâu?"
Sau khi thăm hai cửa hàng thì chưa muộn lắm, có mấy cửa hàng còn chưa mở cửa buôn bán nữa. Rạp chiếu phim vượt thời không ở bên cạnh thì đã mở rồi, chẳng qua ở đây chưa chính thức bắt đầu sự kiện mà chỉ mới có một khu vực nhỏ để hỗ trợ sự kiện bản đồ kho báu mà thôi.
Còn hơn ba tiếng nữa rạp chiếu phim mới mở sự kiện.
Lộ Dao đi xuống bậc thang, băng qua đường rồi đi thẳng về phía cửa hàng Blind Box: "Chắc lúc này cửa hàng Blind Box đã mở sự kiện rồi."
Trong cửa hàng Blind Box, khách hàng xếp hàng từ trong ra tận ngoài cửa, tạo thành một hàng dài dọc theo con đường nhỏ đổ nát, trông có vẻ ít nhất cũng dài trăm năm mươi mét.



Bạn cần đăng nhập để bình luận