Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 813 - Giống người tốt, cũng giống người xấu 2



Chương 813 - Giống người tốt, cũng giống người xấu 2




Giống người tốt, cũng giống người xấu 2
Không ít người tập trung tại cổng lớn của căn cứ Lê Minh, nhộn nhịp hơn ngày thường rất nhiều, không ít người đang đeo ba lô, một đội gồm từ ba đến năm người, hình như đều chuẩn bị ra ngoài tìm vật tư.
Chuyện là người bình thường không có xe và trang bị của đội tìm kiếm thuộc căn cứ thì bình thường rất khó đi xa.
Mà điểm tìm vật tư ở khu vực gần đây đã bị gom sạch từ lâu rồi, ngày nào người dân còn phải nộp cống hiến và lợi lộc lên căn cứ là không lo zombie bất thình lình xuất hiện từ đâu đó, nhưng cuộc sống cũng chỉ là sống ngày nào biết ngày đó thôi.
Lưu Thành hưng phấn nói: “Có lẽ những người này đều muốn đến cửa hàng dịch vụ chạy vặt.”
Lần đầu đặt đơn cần phải đích thân đến cửa hàng lấy danh thiếp đặt đơn.
Lưu Thành không hiểu cách hoạt động của danh thiếp đặt đơn nhưng cậu ta vẫn có thể hiểu được dạng giao dịch này, giống hệt giao hàng nhanh bình thường.
Suy cho cùng thì thời buổi này đã không còn có thể trực tiếp đặt đủ thứ đồ trên mạng tiện lợi như xưa nữa.
Sắc mặt của Hà Tân Trạch không thay đổi gì nhưng trong lòng lại thấy khá ngạc nhiên: “Đông người vậy, cửa hàng có bao nhiêu nhân viên chứ, làm nổi không?”
Lưu Thành đẩy Hà Tân Trạch đi về cổng lớn: “Cho nên ấy anh, chúng ta đi nhanh lên. Tới muộn là không lấy được số đâu.”
Người bình thường ra khỏi căn cứ chỉ có thể đi bộ, họ không có xe, nếu có thì cũng giữ không nổi.
May mà cửa hàng dịch vụ chạy vặt không xa căn cứ lắm, chắc cũng tầm tám chín trăm mét thôi.
Hôm nay nhiều người ra ngoài, trên đường cũng hiếm khi không xuất hiện zombie lang thang.
Hà Tân Trạch và Lưu Thành ra khỏi căn cứ, chạy thẳng đến trạm chạy vặt. Còn chưa đến cửa hàng, hai người đã từ xa trông thấy bảng hiệu bắt mắt của cửa hàng dịch vụ chạy vặt, khách hàng đã xếp hàng từ trong cửa hàng ra ngoài cổng rồi.
Lưu Thành kêu Hà Tân Trạch chạy nhanh lên, nhanh chóng chen vào cuối hàng.
Tuy đông người xếp hàng nhưng toàn là vài người gom chung một nhóm, hơn nữa cửa hàng chỉ bán danh thiếp dùng để đặt đơn nên tốc độ di chuyển của hàng ngũ cực kỳ nhanh.
Khoảng năm phút, Hà Tân Trạch và Lưu Thành đã vào được cửa hàng, cách trang trí của cửa hàng đơn giản sáng sủa.
Vào trong thì bên trái là quầy hàng, có hai nhân viên đang đón tiếp khách đến mua danh thiếp. Trong tay mỗi người họ cầm một món đồ chơi hình dạng độc đáo, có thể lấy chuẩn lượng vàng.
Nửa gram vàng một tờ danh thiếp, nhưng đó chỉ là giá mua danh thiếp thôi. Sau khi đặt đơn, nhân viên chạy vặt sẽ thu phí theo khoảng cách chạy vặt và nhiệm vụ cụ thể.
Một trong những điểm bán hàng mới lạ nhất của cửa hàng này đó là chỉ cần có danh thiếp của cửa hàng dịch vụ chạy vặt, trực tiếp đặt đơn bằng danh thiếp trong mười cây số thuộc phạm vi nghiệp vụ thì nhân viên chạy vặt đều sẽ nhận được đơn, không cần điện thoại, không cần mạng internet, không cần bất kỳ thiết bị và công nghệ khoa học hiện đại nào cả.
Trên tờ rơi không có viết cách sử dụng chi tiết của danh thiếp đặt đơn, lúc Hà Tân Trạch và Lưu Thành mua danh thiếp nghe nhân viên giải thích, chỉ thấy cái này huyền ảo biết bao.
Đột nhiên hai người thấy lòng mình mông lung, mỗi người chỉ mua hai tờ, cũng chỉ tốn một gram vàng.
Lúc họ trả tiền, một cô gái ở quầy hàng kế bên cầm hai mươi tờ danh thiếp nhét vào túi, người đàn ông trung niên phía sau cô ta mua một lần ba mươi tờ.
Lưu Thành nhịn không được cà khịa với Hà Tân Trạch: “Này cũng lỗ mãng quá, đến đây để quét hàng à!”
Hà Tân Trạch lắc đầu, chắc những người này đã coi cửa hàng dịch vụ chạy vặt là vị cứu tinh rồi, nhưng anh ta thì khá thận trọng, dù vàng không đáng giá trong thời buổi này nhưng anh ta cũng không muốn tiêu xài bừa bãi chút nào, chịu thiệt thì không có gì nhưng mà nó ảnh hưởng tâm trạng.
Cuộc sống bây giờ khó khăn vậy nên chút chuyện nhỏ thôi đã có thể ép người ta vào đường cùng, anh ấy thà cẩn thận chút, từ từ thôi.
Bên phải cửa hàng dọn ra một góc sạch sẽ, để ba cái bàn thấp bằng gỗ hình chữ nhật đi kèm với bộ ghế. Một bên khu ghế ngồi còn có máy nước uống và ly dùng một lần, có luôn nước nóng.
Nói về môi trường thì bày biện của cửa hàng này rất thỏa đáng.
Hà Tân Trạch và Lưu Thành nhìn một cái, không ngồi trong cửa hàng cũng không muốn trao đổi tình báo với người ta, cả đường đến đây nghe được cũng chỉ mấy thứ đó.
Họ ngồi trên bậc thang ngoài trạm, lật tới lật lui tờ giấy mỏng trong tay.
Lưu Thành: “Giống hệt danh thiếp, thứ này có tác dụng thật sao?”
Hà Tân Thành: “Ồn ào đòi tới, mua rồi lại chê không có tác dụng?”
Lưu Thành cười xởi lởi: “Vậy chúng ta thử xem? Anh, chúng ta đến bệnh viện Tân Xuyên nhé?”
Bệnh viện Tân Xuyên cách căn cứ Lê Minh khoảng năm cây số, đã từng là bệnh viện công lập nổi tiếng nhất thành phố Lục Nghị. Bệnh viện này gồm hai khu cũ và mới, khu Lưu Thành nói là khu bệnh viện mới vừa xây chưa đầy hai năm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận