Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 261 - Yêu có đạo lý đối nhân xử thế 2



Chương 261 - Yêu có đạo lý đối nhân xử thế 2




Yêu có đạo lý đối nhân xử thế 2
Ngày xưa Cơ Chỉ Tâm chấn thương chân, Lộ Dao nhờ thần lực của nữ thần Biển Sâu cũng chỉ giúp cậu ta sở hữu năng lực tự do hoạt động ở trong phạm vi của cửa hàng Lông Xù. Sau này dùng nhẫn làm môi giới, mới giúp cậu ta khôi phục năng lực hoạt động tạm thời.
Nói cách khác, chân bị thương của Cơ Chỉ Tâm đến nay vẫn chưa khỏi hẳn.
Giả sử hôm nào đó chiếc nhẫn mất tác dụng, cậu ta vẫn sẽ phải ngồi xe lăn.
Ma pháp Ánh Sáng của Lộ Dao không có hiệu quả ở khu phố thương mại, không thể chữa lành chân bị thương của Cơ Chỉ Tâm, cũng không thể chữa khỏi bệnh của Trình Diệp.
Nhưng Lộ Dao vẫn tìm được bug duy nhất trong quy tắc nghiêm khắc.
Theo lý mà nói, bất kỳ món đồ nào của dị giới đều không thể đi qua Tinh Môn, được mang đến khu phố thương mại. Thế nhưng khách hàng khu phố thương mại đã ăn hải sản ở cửa hàng Lông Xù hay thức ăn của dị giới khác, vẫn có thể ung dung thản nhiên xuyên qua Tinh Môn, quay về khu phố thương mại.
Đây có lẽ là bug và cũng có thể là một quy tắc ngầm.
Giờ nghỉ trưa, Lộ Dao gọi Trình Diệp ra góc nói chuyện riêng.
Trình Diệp nghe ý của Lộ Dao xong chậm rãi chớp mắt: “Thật sự có Tẩy Tủy đan?”
Lộ Dao: “Tình cờ có được. Nhưng tôi cũng chưa dùng bao giờ, không chắc có tác dụng không.”
Trình Diệp không ngờ cơ hội đến nhanh vậy, trái tim đập nhanh rộn ràng.
Cái chết là một chuyện rất khó để đối diện một cách bình thản với bất kỳ ai đi chăng nữa. Dù rằng ai rồi cũng sẽ nghênh đón ngày đó.
Trình Diệp bỏ việc ở thành phố lớn, về quê, chỉ muốn sống cuộc sống xa xỉ của tháng ngày còn trẻ không biết mùi vị ưu sầu.
Anh ta biết chẳng còn bao lâu nữa, anh ta vẫn sẽ cuốn theo cuộc sống, lần nữa quay trở lại quỹ đạo bận rộn không có mục đích. Thế nhưng kỳ nghỉ tạm thời này vẫn chưa kết thúc, mà cái chết đã đến trước một bước.
Có nhiều khi, cuộc đời chính là sau khi đánh một vòng lớn, lại chào đón bước ngoặt không thể ngờ.
Hoặc có lẽ chỉ là rơi vào một vực thẳm khác sâu hơn.
Quản lý quán Internet Cafe là một công việc Trình Diệp chưa từng nghĩ đến. Cũng là công việc này, khiến anh ta ngày càng sợ hãi cái chết.
Dường như vận mệnh lạnh lùng nhìn sinh mệnh vùng vẫy hết lần này đến lần khác để tìm niềm vui.
Sau khi làm quản lý quán, giữa khe hở của cái chết, Trình Diệp bất ngờ nhìn thấu được thú vui cuộc sống. Quãng thời gian này, cởi bỏ chiếc đồng hồ sinh mệnh đang không ngừng đếm ngược, anh ta sống còn tự do yên bình hơn ở quê nhà.
Anh ta không muốn chết.
Ít nhất là đừng chết sớm như vậy.
Trình Diệp từ tốn sắp xếp lại suy nghĩ, ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Lộ Dao: “Tôi bằng lòng dùng tất cả tính cóp của mình để mua viên Tẩy Tủy đan này.”
Trong thẻ anh ta có mấy trăm ngàn, vốn định tích thêm chút để mua nhà. Sau đó anh chia tay với Thanh Nghiên nên đã gác lại chuyện này.
Lộ Dao: “Vậy tính ra uổng công anh cày cuốc nhiều năm nay rồi.”
Trình Diệp cười khổ: “Tôi cảm thấy hình như mình đang đổi vận, chết thì lỗ mất.”
Lộ Dao lấy một viên Tẩy Tủy đan trong kho hàng cá nhân ra: “Tôi không chắc nó có hiệu quả hay không. Sau khi anh uống vào, trước tiên đừng về khu phố thương mại, cứ ở trong quán net nhé. Ba ngày sau đến bệnh viện kiểm tra một lần. Nếu tình trạng chuyển biến tốt lên thật thì khấu trừ tiền mua Tẩy Tủy đan vào tiền thưởng cuối năm.”
Trình Diệp cảm kích trong lòng, nhưng cũng không ưỡn ẹo: “Cảm ơn bà chủ.”
Anh ta nghĩ, anh ta đang đổi vận thật rồi.
...
Phía sau kệ hàng quầy bar quán net có một phòng nghỉ.
Đây là căn phòng, Lộ Dao cố tình ngăn ra trong lần mở rộng quán net trước kia. Diện tích không tính là lớn, chỉ có một bàn ăn chung cho nhân viên, bàn dài nghỉ ngơi, hai chiếc sô pha dài hai khúc, một hàng tủ đựng đồ và nhà vệ sinh.
Trình Diệp lấy được Tẩy Tủy đan nhưng không uống ngay. Anh ta định tối tan ca xong về nhà dọn ít đồ đến quán net, chuẩn bị ổn thỏa xong mới uống thuốc.
Nhưng anh ta không có cách mang viên thuốc này ra ngoài, để trong quán thì không yên tâm, cuối cùng vẫn gửi ở chỗ Lộ Dao.
Đêm nay, Trình Diệp đã dọn quần áo và chăn gối đến phòng nghỉ của quán net.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, Trình Diệp nhận lấy Tẩy Tủy đan từ tay Lộ Dao, cực kỳ trịnh trọng cho vào miệng.
Lộ Dao sợ anh ta khó uống, lại khá hiếu kỳ: “Vị gì vậy?”
Trình Diệp nuốt xuống mới nói: “Vừa vào miệng đã tan thành nước rồi, hơi đắng.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận