Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1190 -



Chương 1190 -



Lộ Dao kéo Bất Độc đứng dậy khỏi vũng máu, người tuyết nhỏ nhắn với gương mặt dính đầy máu, ấm ức nhìn lên gương mặt tái nhợt của Lộ dao, mái tóc bạch kim bị gió thổi tung bay, nước mắt rơi khỏi đôi mắt đỏ ngầu ấy cũng có một màu đỏ thẫm.Bất Độc bổ nhào vào lòng Lộ Dao: “Mẹ ơi.”Lộ Dao ôm lấy cơ thể lạnh tanh của Bất Độc, máu trong lòng bàn tay cọ vào người Bất Độc. Màu đỏ chói mắt nổi bật hoà vào làn tuyết trắng tinh, một lúc sau như bị phần tuyết trắng hút sạch, biến mất không thấy đâu nữa.Đầu Lộ Dao bỗng loé lên một linh cảm rất kỳ lạ, cảm giác ấy giống với lần trước gặp được nữ thần Thâm Uyên và Thiên Ảnh vậy, vừa gặp Bất Độc là biết tình trạng của cậu không ổn ngay.Cô vỗ nhẹ lên lưng cậu nhóc trong lòng để an ủi, sau đó đợi đến khi bình tâm lại rồi mới đưa ra quyết định: “Con nên về núi Thiên Môn rồi.”Bất Độc sợ hãi ngẩng đầu lên, trông như một con thú nhỏ sắp bị người khác vứt bỏ vậy: “Mẹ ơi!”Lộ Dao: “Mẹ nghĩ là do tình trạng của mẹ ảnh hưởng đến con. Con được sinh ra ở núi Thiên Môn, chỉ khi quay về đó thì con mới không bị biến mất thôi. Con đừng lo, không bao lâu nữa mẹ sẽ đến đó đón con.”Nhìn lên đôi mắt bình tĩnh và kiên định của Lộ Dao, Bất Độc chỉ biết mím chặt môi, im lặng một lúc rồi buồn bã gật đầu: “Là do con quá yếu nên không thể bảo vệ được cho mẹ, bây giờ còn hại mẹ phải lo lắng cho con nữa.”Lộ Dao dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc mềm mại rũ trước trán của Bất Độc: “Con chỉ mới ra đời được hai năm thôi, nếu so với những người bạn cùng lứa khác thì chẳng phải đã giỏi hơn rất nhiều rồi sao. Con không thể chỉ vì xung quanh mình đều là người trưởng thành mà suốt ngày so sánh mình với họ được, ngay từ ban đầu tiêu chuẩn so sánh đã sai rồi. Con cứ xem như mình đang đi du lịch dài hạn, ở nhà cũ mấy tháng có được không? Đợi khi mẹ xử lý xong chuyện ở cửa hàng mới thì đích thân mẹ sẽ đến núi Thiên Môn đón con.”Bất Độc bắt buộc phải về núi Thiên Môn, Cơ thị đã sắp xếp trực thăng, dùng phương pháp nhanh nhất để đưa cậu rời khỏi đây.Cơ Phi Thần dùng thân phận trợ lý hằng ngày kiêm người giám hộ để chọn ra vài người thích hợp trong lớp trẻ của Cơ thị để cùng đến núi Thiên Môn.Bất Độc đã từng nói Lộ Dao không thể nào vào được núi Thiên Môn, chuyện của khu phố thương mại cũng đang nằm chất đống, thế nên đã đập tan ý định đích thân đưa Bất Độc về của Lộ Dao, chuyện đưa Bất Độc về núi Thiên Môn đành phải giao lại hết cho Cơ Phi Thần giải quyết.Cơ Phi Thần được giao phó trọng trách, nghiêm túc bảo đảm với Lộ Dao rằng nhất định sẽ chăm sóc người trẻ thật tốt.Sáng hôm sau Bất Độc và Cơ Phi Thần đã rời khỏi.Quán Internet Cafe vượt thời không trống mất một vị trí quản lý hậu cần, Lộ Dao thông báo với nhóm chat nhân viên, mọi người có thể tự đề cử nhau, nếu không có người thích hợp thì có thể tuyển thêm người.Các nhân viên rất tích cực đề cử nhau, Lộ Dao giao việc sàng lọc sơ bộ lại cho Cơ Chỉ Tâm, còn mình thì đến thẳng tiệm sách.Lần này Lộ Dao quay về từ cửa hàng mới, mang theo hình hài của một bà cụ bảy mươi tuổi, từ lời nói và hành động đều khiến nhân viên cửa hàng phải xót xa, lén lau nước mắt.Dáng vẻ xinh đẹp nhất bỗng nhiên mất đi, nếu đổi là bọn họ thì sẽ không tài nào bình tĩnh và thản nhiên như vậy được.Lộ Dao bước qua Tinh Môn của tiệm sách, trùng hợp bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi theo thường lệ của đảo Quán, khách hàng trong tiệm cũng khá nhiều, náo nhiệt hơn lúc nhiệm vụ của tiệm sách mới kết thúc nhiều.Nhưng bên trong tiệm sách hơi ồn ào, nếu nhìn kỹ lại thì người chuyên tâm đọc sách khá ít, còn người đến tiệm không giống như muốn mua sách, chủ yếu là đến để gây chuyện với nhân viên thì nhiều.Hình như đảo Quán còn cho đội cai ngục tuần tra xung quanh tiệm sách, cũng không biết vì sao đám tù nhân thường ngày thấy cai ngục như chuột gặp mèo nay lại kiêu căng, hoành hành đến thế, chúng hoàn toàn không xem cai ngục tuần tra ra gì.Lộ Dao bước vào cửa, đại sảnh của tiệm sảnh bỗng chốc yên tĩnh hẳn, hơi thở của người nguyên sinh và người máy khác nhau, còn bà cụ đột nhiên xuất hiện ấy lại khác với người nguyên sinh bình thường, trên người bà ấy toát lên một khí chất đáng sợ khiến người ta phải lạnh sống lưng.Ngũ quan của người máy không nhạy cảm như người nguyên sinh, nhưng họ cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần như một bản năng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận