Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 820 - Nổi tiếng vang dội 3



Chương 820 - Nổi tiếng vang dội 3




Nổi tiếng vang dội 3
Thành phố Cao Thăng không phát triển mô hình căn cứ, người dân sống xung quanh đường Quan Âm có người từ vùng ngoài ngoài đến, cũng có người địa phương.
Họ tự ra ngoài tìm thức ăn, đồ dùng sinh hoạt, vật liệu cải trang, còn tìm cách khởi động lại nhà máy nước, công ty điện lực, Lý Túy đã từng rất ngưỡng mộ sự tự do của họ.
Nhưng xu hướng phát triển diễn ra ở thành phố Cao Thăng khác với những nơi khác, có lẽ là không thể tách rời khỏi sự tồn tại của cửa hàng dịch vụ chạy vặt. Vì có nhân viên chạy vặt vừa mạnh vừa trung thực, người dân ở thành phố Cao Thăng vô tình có một cây dù bảo vệ trong suốt.
Điều kiện của thành phố Lục Nghị hiện nay khác với thành phố Cao Thăng, Lý Túy đã rất nôn nóng muốn trải nghiệm cuộc sống tự do.
...
Cửa hàng dịch vụ chạy vặt — Ngày đầu tiên trạm thành phố Lục Nghị khai trương đã nghênh đón một khởi đầu nổi tiếng vang dội, bán sạch hết một nghìn hai trăm tờ danh thiếp chuẩn bị sẵn, hai mươi tờ danh thiếp đặt đơn cao cấp bán ra được sáu tờ.
Sau khi hoàn thành đơn hàng chạy vặt dọn nhà, Lý Túy lại bí mật tìm Lộ Dao mua năm tờ danh thiếp đặt đơn cao cấp.
Hai thỏi vàng chỉ là giá của danh thiếp đặt đơn cao cấp thôi, sau khi khách hàng chính thức đặt đơn, hệ thống lại ra giá theo đánh giá độ khó của nhiệm vụ.
17 giờ 30 phút chiều, trạm chạy vặt thành phố Lục Nghị đóng cửa.
Giờ tan làm của trạm sớm hơn cửa hàng tổng ở thành phố Cao Thăng nửa tiếng, vì nhân viên chạy vặt của cửa hàng phải chờ Harold đến đón về, chuẩn bị tan làm trước, lúc Harold đến là có thể đưa họ về ngay lập tức luôn.
Thường thì sáu giờ là cửa hàng dịch vụ chạy vặt tan làm, Harold xong việc sẽ đến đón người, còn chờ nhân viên thu xếp cái nữa, lúc về nhà sẽ trễ lắm.
17 giờ 40, nhân viên chạy vặt lần lượt về đến trạm.
Lộ Dao lấy bữa ăn cho nhân viên đã đặt trước từ kho hàng cá nhân ra phát cho mỗi người một hộp. Đây được coi là một điều hơi bất tiện ở trạm, không kết nối mật thiết với cửa hàng tổng nên chỉ có thể đặt trước bữa ăn cho nhân viên, sáng Lộ Dao đến đã bỏ vào kho hàng cá nhân.
Các nhân viên chạy vặt khóa xe xong thì ngồi xuống bậc thang bên ngoài cửa hàng, xếp thành một hàng ngang ở đó ăn cơm hộp, mặc cho mùi cơm bay xa mười dặm.
Ba mẹ con dì Châu thì ăn cơm trong phòng làm việc của nhân viên.
Hai căn phòng phía sau trạm, một phòng làm phòng thiết bị hậu sảnh, chính là khu vực làm việc của Cao Thẩm Niên, phòng còn lại rộng hơn chút thì sửa thành phòng nghỉ cho nhân viên.
Nhân viên chạy vặt đều là nhân viên dị giới, tuyệt nhiên chỉ mới thấy thành phố hiện đại từ sách ảnh và mạng internet thôi, khó lắm mới có tí thời gian rảnh lúc tan làm nên ai cũng vui vẻ tự nguyện ở bên đường.
Cả nhà dì Châu trải qua trắc trở rồi nên bây giờ trân trọng thời gian cả nhà bên nhau hơn. Hơn nữa họ còn muốn giấu tin Cao Thẩm Niên chưa chết, không muốn lộ ra bên ngoài.
Có điều ngày đầu tiên khai trương, chuyện kinh doanh thật sự quá bùng nổ, dì Châu cũng phụ ở sảnh trước, thế nhưng toàn là người dân bình thường đến mua danh thiếp chứ không có cấp trên của căn cứ Lê Minh xuất hiện, nên gần như chẳng có ai nhận ra dì Châu và Cao Thi Mộng.
Nhưng chắc chuyện dì Châu và Cao Thi Mộng đi làm ở cửa hàng dịch vụ chạy vặt chẳng giấu được lâu, chí ít thì Hoàng Hiên sẽ không dễ dàng buông tha họ.
Cao Thi Mộng ăn được nửa bữa cơm, không nhịn nổi nói tin tức nghe được từ khách hàng lúc cô ấy đi làm: “Nghe khách nói trong căn cứ có cấp trên muốn kết hôn với một hộ dân sống ở khu container, cô gái đó mới mười bảy tuổi, cha mẹ của cô ấy còn đồng ý nữa.”
Dì Châu cũng có nghe chuyện này rồi, lòng có vài suy đoán nhưng không tiện nói rõ với con gái.
Tay phải của Cao Thẩm Niên đang quấn băng gạt, gãy tay không thể nhận việc nặng, vết thương cũng chưa lành, cầm muỗng ăn cơm bằng tay trái, nghe vậy thì nói: “Nhà họ Hoàng. Hoàng Hiên thành thái giám rồi, còn không tìm được nhà thông gia nào phù hợp ở xung quanh nữa, chẳng phải chỉ có thể lừa người chất phác thôi sao?”
Vì bị cắt mất củ cải, cái gì càng không có thì càng để ý hơn. Vốn có lẽ là không để ý chuyện kết hôn, nhưng giờ đây lại ước gì có thể lấy vợ ngay lập tức ấy.
Tâm lý đó của đàn ông, Cao Thẩm Niên cũng hiểu.
Người Hoàng Hiên hận nhất chắc chắn là em gái của anh ta, người đã làm cậu ta mất hoàn toàn tôn nghiêm của đàn ông.
Cao Thi Mộng không ngờ tới chuyện này, sắc mặt tệ đi: “Anh, với cái tính nết đó của Hoàng Hiên mà còn muốn làm hại người ta? Chết tiệt, đáng lý ra lúc ấy em nên băm dằm anh ta luôn mới phải!!!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận