Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 453 - Thần Toàn Tri vĩ đại 3



Chương 453 - Thần Toàn Tri vĩ đại 3




Thần Toàn Tri vĩ đại 3
Thái Ngữ Tinh cứ tưởng rằng người đi trước sẽ là mình.
Con ngươi Giang Lẫm bắt đầu tan rã, tay chân rũ xuống sàn nhà như người không xương.
Rất nhiều thông tin xẹt nhanh qua đầu Lộ Dao, sau đó cô lặng lẽ lấy trượng Quy Giới ra, nhẹ nhàng gõ vào gò má đã hoàn toàn biến dạng của Giang Lẫm rồi cất giọng dịu dàng: "Giang Lẫm, nhìn tôi này."
Đôi mắt với con ngươi dựng thẳng trợn to chậm chạp chuyển động như đang suy nghĩ lời này là có ý gì.
Lộ Dao hơi đè mạnh tay nhấn đầu trượng xuống, chọc thủng một lỗ trên làn da đã dần trở nên nhẵn bóng nhớp nháp của Giang Lẫm khiến cậu ta đau đến nỗi hét lên thảm thiết.
Thái Ngữ Tinh vốn đang khóc bị dọa cho cứng người.
Lộ Dao: "1+1 bằng mấy?"
Hồi lâu sau, Giang Lẫm đang dị hóa mới chậm rãi phun ra một con số: "2?"
Lộ Dao: "Đúng rồi. Cậu còn nhớ những công thức Hóa học về phép thử bằng lửa mà giáo viên môn Hóa đã dạy nữa không?"
Lần này Giang Lẫm im lặng lâu hơn, chừng mấy phút sau mới đứt quãng khạc ra hai câu mình còn nhớ.
Lộ Dao: "Vậy... Cậu còn nhớ dáng vẻ của con người nữa không?"
Giang Lãm vô thức vung vẩy cánh tay mềm nhũn: "Người... Người..."
Lộ Dao: "Con người có hai mắt, hai tai, một mũi và một miệng. Quan trọng nhất là con người có hai tay hai chân chứ không phải xúc tu mềm oặt cong queo... Nhớ ra rồi chứ?"
Giang Lẫm im lặng không nói gì.
Lộ Dao: "Cậu có nhớ vừa rồi chúng ta đang chuẩn bị chế tạo pháo hoa không?"
Con ngươi Giang Lẫm đảo một vòng rồi chậm rãi gật đầu.
Lộ Dao thở dài một hơi, nói thầm trong lòng rằng như này thì không thể không khen lố vài câu được rồi: "Pháo hoa này là món quà để hiến tặng cho thần Toàn Tri vĩ đại đấy. Tôi muốn nghiêm túc mời cậu tới giúp tôi cùng hoàn thành."
Con ngươi lồi ra ngoài của Giang Lẫm đau đớn nhìn Lộ Dao rồi khó khăn gật đầu.
Khoảnh khắc đó, triệu chứng dị hóa trên người Giang Lẫm dừng lại.
Tình hình hiện tại của Giang Lẫm cũng không tính là tốt. Gần một nửa số da trên cơ thể và tay chân cậu ta đã dị hóa rồi. Trên làn da nhẵn bóng nhớp nháp xuất hiện những mảng thịt hồng hồng khiến người ta nhìn mà sợ. Trên đầu cậu ta cũng có rất nhiều thứ nhô lên, có lẽ khi mở ra, bên trong sẽ xuất hiện những con mắt thẳng đứng màu vàng kim, tay chân mềm nhũn ra như không có xương vậy.
Lộ Dao cất trượng Quy Giới đi rồi khom người bế Giang Lẫm dưới đất lên, đặt cậu ta lên ghế lần nữa.
Thái Ngữ Tinh ngơ ngác đứng dậy tiến lại gần Lộ Dao, giọng nói vẫn còn nức nở: "Cậu ấy còn khôi phục lại được nữa không?"
Lộ Dao không đáp mà hỏi ngược lại: "Trước kia hai người đã gặp chuyện như này bao giờ chưa?"
Tốc độ dị hóa của Giang Lẫm quá nhanh. So với Lưu Tịnh vừa rời đi không lâu thì tình hình cậu ta tệ hơn rất nhiều.
Lộ Dao đoán rằng rất có thể đây là lần đầu tiên Lưu Tịnh xuất hiện tình trạng đó, còn Giang Lẫm và Thái Ngữ Tinh thì đã từng bị trước đây rồi.
Khi con người mất đi năng lực tự nhận thức bản thân thì sẽ có khả năng từ từ biến thành thứ này.
Chỉ là qua chuyện này cũng có thể nhìn ra được rằng thần linh ở phố U Linh là một kẻ ác lắm trò.
Thái Ngữ Tinh gật đầu: "Rất nhiều lần rồi, có điều đây là lần đầu tiên nghiêm trọng như vậy. Đã như Giang Lẫm rồi thì rất nhanh sẽ dị hóa hoàn toàn."
Kinh nghiệm tích lũy được trong bốn năm tìm kế sinh nhai trong phố U Linh nói cho Thái Ngữ Tinh biết rằng Giang Lẫm không còn đường cứu chữa nữa.
Thế nhưng những gì bà chủ để lộ ra làm cô bé không khỏi dấy lên chút hy vọng.
Có khi sẽ có cách cũng nên...
Lộ Dao: "Trước kia khi xảy ra chuyện này, hai người xử lý như thế nào?"
Thái Ngữ Tinh: "Bởi vì hai người chúng tôi vẫn luôn đi cùng nhau nên bất cứ lúc nào cũng sẽ có một người tỉnh táo, buổi tối cũng thay phiên nhau gác đêm. Nếu phát hiện người còn lại có gì đó không đúng, chúng tôi sẽ đánh thức hoặc đánh luôn thật mạnh, nghĩ cách kích thích để người kia tỉnh táo lại. Nhưng chỉ cần đã bị mất phương hướng một lần thì hiệu quả của cách này sẽ yếu bớt đi. Tính theo số lần thì tôi và Giang Lẫm cũng không còn nhiều thời gian nữa."
Lúc đi tới phố U Linh, bọn họ còn chưa trưởng thành, nội tâm đơn thuần, lại tin tưởng lẫn nhau nên mới kiên trì được lâu như vậy.
Thật ra thì từ ba năm trước, phần lớn những người tới đây cùng hai người bọn họ đều đã đi đến bên cạnh ngài hết rồi.
Vẻ suy tư lóe lên trong mắt Lộ Dao. Tổng kết lại thì mất nhận thức là triệu chứng bắt đầu xuất hiện dị hóa. Thế nếu thiết lập lại nhận thức cho người đó một lần nữa thì có thể bài trừ triệu chứng này không nhỉ?
Lộ Dao lại nghĩ tới Lưu Tịnh, trong lòng có thêm chút manh mối: "Đã như vậy thì chúng ta thử làm mấy quả pháo hoa xem sao đã nhé?"
Thấy vẻ mặt nghiêm túc đầy phiền não của bà chủ, Thái Ngữ Tinh cho rằng cô đang tìm cách nào đó có hiệu quả.
Nhưng kết quả thì sao?
Lộ Dao cũng chỉ mới suy đoán vậy thôi chứ tạm thời chưa nghiệm chứng được.
Cô muốn nghiệm chứng ngay nhưng lại không tiện kể cho Thái Ngữ Tinh nên chỉ nói: "Dáng vẻ này của Giang Lẫm mà để cho người ở nhà thờ nhìn thấy..."



Bạn cần đăng nhập để bình luận