Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1399 -



Chương 1399 -



Ngón tay Xá Thiên vuốt nhẹ lên trên bề mặt của các khớp xương đó rồi ghép từng đoạn với nhau, quả thật là thần cốt bị thiếu của anh.Bên ngoài Phục Thần Điện, Lộ Dao đã thuận lợi chuyển giao thần cốt của Lục Minh Tiêu cho Tiểu Mộng thông qua kho hàng cá nhân nên cũng yên tâm được phần nào, sau đó mới tập hợp thần lực lại, sức mạnh Thâm Uyên như một ngọn lửa cháy lan cả thảo nguyên, chống chọi lại sự áp bức từ thần lực của Phạm Thiên.Sự đấu tranh diễn ra trong yên lặng nhưng những linh hồn đang lơ lửng giữa không trung vẫn cảm nhận được có một sức nóng đang bủa vây xung quanh đây, dường như đang muốn hoả thiêu cả đám vậy.Linh hồn cũng biết đau mà.Hình như Phạm Thiên rất ngạc nhiên trước tình hình này, ở nơi sâu cùng của đôi mắt màu xanh nhạt loé lên sự hứng thú với cô gái trước mặt: “Mới thành thần không bao lâu, thần lực còn thua với Thâm Uyên đời trước. Các người cũng tốt thật đấy, trùng hợp ta có một món đồ vẫn chưa lấy được từ chỗ Thâm Uyên đời trước, bây giờ để các người bù vào cũng được. Nếu như cô đã thích đứa con của ảnh cách đó đến thế thì chi bằng giao hết mọi thứ cho bổn thần đi, ta sẽ rủ lòng thương đặt thân xác của hai người cạnh nhau, cũng xem như giúp cho mối tình này được trọn vẹn.”Linh hồn của các vị thần đang lơ lửng trên không trung nhìn thấy cảnh tượng này sững sờ, khi nghe những câu giễu cợt không ra gì của Phạm Thiên thì lòng bỗng nảy sinh cảm giác bất an.Tại sao chủ thần Phạm Thiên lại chủ động thừa nhận chuyện năm đó đã không giết chết ảnh cách của mình cơ chứ?Việc Thí Thần là con của ảnh cách của Phạm Thiên cũng khiến chúng thần hoang mang và bất ngờ.Ảnh cách không phải là ác niệm và sự ích kỷ của thần linh sao?Tại sao lại có con được chứ?Còn Phạm Thiên biết ảnh cách của mình đã có con nhưng vẫn để đứa con đó ở bên cạnh mình, thậm chí còn cho phép đứa nhỏ đó được bước vào Thần Điện chí cao nữa, rốt cuộc ông ta có ý gì đây?Hỉ Kiến thấy Tang Cách đứng lẫn trong cách phàm linh thì có gắng bay sang đó, ngăn anh ta lại: “Là anh dùng thần cốt của Thí Thần để tạo ra Tuyết Trĩ đúng không? Mạng sống là của Phạm Thiên trao cho sao? Rốt cuộc ông ta đang muốn làm gì thế?”Tang Cách không muốn trả lời những câu hỏi dồn dập tới tấp kia, đồng thời cũng không dám tiết lộ chuyện gì.Vả lại Phạm Thiên chưa từng tiết lộ suy nghĩ của mình.Vốn Tang Cách còn đoán là Phạm Thiên muốn sau khi Thí Thần hiện tại chết đi thì sẽ nhanh chóng đưa Thí Thần mới lên thay, dù sao thì bao nhiêu năm nay Thí Thần vẫn là con dao sắc bén nhất trong tay Phạm Thiên, không những có thể diệt trừ tận gốc các phe đối lập mà còn có thể tự gánh vác mọi oán hận.Sau khi biết Thí Thần vốn là con của ảnh cách của chính Phạm Thiên thì đầu Tang Cách lập tức loé lên rất nhiều chi tiết mà ngày trước mình từng thấy nhưng lại bỏ qua không chú ý đến, từng suy nghĩ đáng sợ thay phiên nhau xuất hiện trong đầu nhưng lại không thể nói ra, chỉ có thể lui ra sau, ẩn mình giữa các phàm linh, trốn tránh Hỉ Kiến.Hỉ Kiến còn muốn hỏi thêm nữa nhưng những phàm linh xung quanh lại bỗng nhiên đồng loạt lùi ra sau, hoảng sợ co rúm lại với nhau, buộc Hỉ Kiến phải quay người lại xem chuyện gì đang diễn ra.Cô gái bị thế gian mặc định là Thiên Ma lấy ra một cây trượng có hai cái đầu người ngay giữa không trung, cô nắm chặt lấy phần thân trượng rồi ném cây trượng đó đi.Thân trượng đen truyền lao đi như một mũi tên, nhắm thẳng vào thần tọa, cây trượng hai đầu đó bị Phạm Thiên dùng hai ngón tay kẹp lại ngay giữa không trung, cũng giống như tiễn Truy Thần của Hỉ Kiến bị Thiên Ma chặn lại một cách dễ dàng vậy.Làn khói đen bủa vây xung quanh cái đầu người dần tan đi, để lộ ra một chiếc đầu lâu trông như ác ma và một chiếc đầu lâu đeo khăn che mặt.Hỉ Kiến nhận ra đầu lâu đeo khăn che mặt đó là nữ thần Thâm Uyên, cả người lập tức toàn thân run lên bần bật.Phạm Thiên giữ lấy cái đầu ác ma kia, nghe giọng điệu như đang nói chuyện với một người bạn cũ lâu năm mới gặp lại vậy: “Đã mấy chục ngàn năm không gặp nhau rồi nhưng không ngờ ông vẫn xấu xí như vậy, còn kết cấu với phàm linh có ý đồ phản bội bổn thần nữa. Quả thật năm đó trục xuất ông là một quyết định rất đúng đắn. Cho dù có qua bao nhiêu năm nữa thì sự ngây thơ và nụ cười chướng mắt đó của ông vẫn khiến người ta thấy buồn nôn. Nhưng bộ dáng xấu xí hiện tại lại rất hợp với ông đấy.”Cái đầu ác ma bị bóp nát, Thâm Uyên ở phía còn lại cũng quay đầu lại nhìn, phun ra những sợi tơ màu đen nhưng một làn sương mỏng, lập tức bao vây lấy Phạm Thiên.Ngay vào lúc này Lộ Dao lẳng lặng bay lên cao, lấy ra thanh kiếm Thí Thần ở giữa không trung, men theo kẽ hở giữa làn sương kia đâm thẳng về phía Phạm Thiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận