Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 742 - Cô công tâm như thế, không muốn sống nữa à? 1



Chương 742 - Cô công tâm như thế, không muốn sống nữa à? 1




Cô công tâm như thế, không muốn sống nữa à? 1
Gương mặt nhiệt tình của Thôi Phùng Thời trông như tấm sắt đã bị nung đến đỏ bừng, hoang mang mất một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn lại.
Sắc mặt Tiết Thiến và hai người đàn ông đi cùng cũng rất khó coi, Tạ Vũ thì chỉ lặng lẽ lùi về sau vài bước, trốn phía sau đám người họ.
Tiết Thiến trừng mắt với Lộ Dao: “Cho dù thói đời bây giờ không được tốt nhưng cũng không thể đón tiếp khách bằng cách này chứ nhỉ?”
Harold duỗi chân ra, bực mình nói: “Đã đến giờ tan làm rồi. Hơn nữa các người là ai thế? Làm phiền đến chúng tôi thương lượng việc ăn cơm đoàn viên rồi đây này.”
Người đàn ông cao to đứng cạnh Tiết Thiến không nhịn được nữa: “Các người mở tiệm ở đây, còn luôn cố gắng tạo dựng hình tượng hiền hòa vô hại, nếu để người dân xung quanh đây thấy được bộ dạng vênh váo lên mặt này của các người thì cũng không vấn đề gì sao?”
Ma Bảo nhận ra đám người Tiết Thiến nên đã bĩu môi đáp lại ngay: “Lại là đám người này, mỗi lần họ tìm đến chúng ta đều kiếm chuyện không đâu cho chúng ta làm, đúng là phiền chết đi được.”
Bất Độc giải thích với Lộ Dao: “Mẹ ơi, họ không phải là người dân của thành phố Cao Thăng nhưng mấy ngày gần đây lại cứ loanh quanh ở khu vực này mãi, còn đặt đơn chạy vặt rất nhiều lần nữa. Chính là người đàn ông mặc đồ vest đen kia, lần trước còn cố ý đẩy con và Ma Bảo vào đám zombie, không biết có ý đồ gì đây nữa.”
Ti Kim nói: “Thấy hai đứa còn nhỏ nên muốn thăm dò thử chăng.”
Lộ Dao nhíu mày lại: “Sao hai hôm trước hai đứa không nói lại chuyện này cho mẹ biết?”
Đám người của căn cứ Hy Vọng không biết thân phận thật sự của Bất Độc và Ma Bảo, cũng không ai biết chuyện riêng của hai đứa nhóc này nên hành động cố ý đẩy hai đứa bé còn nhỏ như thế vào đám zombie thật sự rất ác độc.
Ma Bảo không đặt nặng chuyện này: “Cũng đâu phải chuyện lớn lao gì, dù sao đám zombie đó cũng không làm gì được bọn ta.”
Lộ Dao nhìn sang chàng thiếu niên tóc đen mắt đỏ, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Không thể nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy được. Ma Bảo, có lúc cho rằng lòng người quá đơn giản thì người chịu thiệt chính là bản thân mình đấy.”
Ma Bảo cứng đờ, dùng sức cắn chặt môi mình, nhất quyết không chịu cúi đầu.
Bất Độc cúi đầu đáp: “Mẹ ơi con xin lỗi.”
Lộ Dao từ từ thở dài, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình thì mới hạ thấp giọng nói: “Hai đứa vẫn còn nhỏ, hơn nữa cũng mới đến làm việc không lâu, không hiểu những chuyện này là điều rất bình thường. Sau này mẹ sẽ từ từ dạy hai đứa thêm.”
Vốn lúc này đang là thời gian rảnh rỗi sau khi tan làm nhưng lại bị đám khách hàng không mời mà đến này làm phiền nên tâm trạng của nhân viên cũng lập tức trở trầm xuống ngay.
Ma Bảo vẫn còn nhỏ, còn xuất thân là ma vật nữa nên hoàn toàn không thể hiểu hết tình cảm đạo đức của Nhân tộc, thêm vào đó cũng mới đến cửa hàng không lâu nhưng đã bị Lộ Dao quở trách trước mặt nhiều đồng nghiệp như thế nên nhất thời trông Ma Bảo không vui vẻ gì.
Cậu nhóc bắt đầu giở tính trẻ con ra rồi.
Đám người Thôi Phùng Thời hoàn toàn bị ngó lơ, vài phút trước còn nói được vài câu khiêu khích, gây rối, nhưng ngay lúc này chỉ còn sự bực tức và không vui thôi.
Thôi Phùng Thời đưa tay lên chỉnh sửa lại cổ áo vest, sau đó lại tươi cười chăm chú nhìn sang Lộ Dao: “Bọn tôi không phải người ở đây thật, nhưng ở cũng khá gần thành phố này. Lúc nãy quên tự giới thiệu, tôi tên Thôi Phùng Thời, là trưởng căn cứ của căn cứ Hy Vọng ở thành phố Kim Diệu. Tôi là đồng nghiệp với Lục Minh Tiêu đang đứng bên cạnh cô. Anh ấy chưa từng nhắc đến tôi sao?”
Lộ Dao lắc đầu: “Chưa từng nhắc qua, nhưng theo tôi thì cũng không có gì đáng nói đến cả. Các người đã mua bao nhiêu danh thiếp ở cửa hàng chúng tôi thế?”
Tiết Thiến còn cho rằng Lộ Dao có lòng hợp tác nên đã đắc ý đáp: “Ít nhất cũng đã mua ba trăm tấm rồi. Mấy hôm nay dùng bớt khá nhiều nên không còn bao nhiêu cả. Đúng lúc bọn tôi muốn dự trữ thêm một ít nữa, phải mua bao nhiêu mới được ưu đãi đây? Hoặc là tặng thêm ít nguyên vật liệu cũng được.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ hiện ra: “Trong tay họ vẫn còn hơn một trăm tấm danh thiếp chưa sử dụng, cô vẫn muốn bán thêm cho họ thật à?”
Lộ Dao: “Trước đây tôi có một thói quen xấu đó là trái cây ăn không hết sẽ luôn đợi đến lúc hư cả rồi mới bỏ thùng rác. Thật ra lúc vỏ ngoài của trái cây xuất hiện một vài vết đốm thì trái đó đã không còn ăn được nữa rồi.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ sững sờ không hiểu gì cả: “Hả? Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này làm gì thế?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận