Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 905 -



Chương 905 -




Thỉnh thoảng Lộ Dao cũng bắt gặp vài con người máy trông giống thế này đi ngang qua tiệm sách, chúng thường tụm lại thành một nhóm, cẩn thận quét dọn đường xá.
Cô rất thích loại người máy nhỏ bé đáng yêu như thế.
Nhưng trước mắt người máy vệ sinh này đã bị hỏng, lớp sơn trên bề mặt cũng loang lổ nặng, bị mất hết một bên tay, trên đầu bị lủng một chiếc lỗ lớn bằng một nắm đấm, phần linh kiện bên trong đã gỉ sét, lộ hết ra ngoài.
Lộ Dao bế người máy lên quan sát thử, nếu vứt đi thì đáng tiếc quá, cô muốn mang nó về cửa hàng làm linh vật.
Đột nhiên người máy tàn tạ kia động đậy, chiếc đầu nhìn trái ngó phải rất linh hoạt, còn phát ra âm thanh hự hự nữa.
Nó vùng vẫy thoát ra khỏi cánh tay Lộ Dao, rồi lăn lộn vòng dưới đất, sau đó lại tự mình bò dậy, chạy theo chiếc xe chở rác lúc nãy.
Lộ Dao đi theo nó được một lúc thì phát hiện nó đang tìm kiếm linh kiện bị hư của mình, hình như là muốn sửa lại lỗ hỏng trên đầu.
Lộ Dao đi sang đó thử nói chuyện với nó: “Tôi có mở một tiệm sách ở khu tám, cậu về cửa hàng với tôi đi, tôi sẽ sửa cái lỗ trên đầu cho cậu, có được không?”
Người máy kia vẫn chui đầu vào thùng rác, không thèm quan tâm đến Lộ Dao, liên tục lẩm bẩm một mình “đầu bị hư rồi, đầu bị hư rồi”.
Lộ Dao thử nói chuyện với đối phương vài lần, cuối cùng người máy cũng nhảy xuống khỏi thùng rác, nhưng lại không thèm ngó ngàng gì đến cô mà tiếp tục chạy sang thùng rác khác.
Đống thùng rác nằm ven đường không thể nào có chứa linh kiện của người máy vệ sinh đó được.
Đột nhiên hệ thống hiện thực hóa ước mơ lên tiếng nhắc nhở: “Thời gian nghỉ ngơi, có khách đến kìa!”
Một ngày ở đảo Quán rất dài, trên cơ bản người máy sẽ không thấy mệt mỏi, cũng không cần ăn uống hay đi vệ sinh, nhưng tù nhân thường sẽ cứ cách bốn tiếng sẽ có nửa tiếng để nghỉ ngơi.
Thời gian làm việc quá lâu, giá trị tinh thần của tù nhân rơi xuống mức báo động thì rất có khả năng dẫn đến bạo lực.
Hình như những dãy bong bóng mà lúc sáng Lộ Dao thả lên đã phát huy được tác dụng, trên cơ bản tù nhân sẽ làm việc ở khu chín, vừa nghe thấy tiếng chuông thông báo nghỉ ngơi thì sẽ đồng loạt dừng tay lại, lần lượt kéo nhau đi về khu tám.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ lập tức mở camera lên để tìm kiếm hành tung của khách hàng, họ đã đi đến ranh giới giữa khu chín và khu tám rồi, lúc này đang đứng bên đường ngắm nhìn dãy hoành phi của bóng bay trên không trung.
Lộ Dao lấy ra một chiếc mặt nạ màu vàng kim to bằng bàn tay từ trong túi rồi bước ra sau người máy dọn dẹp mini kia, sau đó dùng chiếc mặt nạ màu vàng kim đó che cái đầu của nó lại, thi triển năng lực để chiếc mặt nạ hoà vào lớp vỏ ngoài bị lủng một lỗ trên đầu người máy vệ sinh.
Mặt nạ được “hàn” vào rất hoàn hảo, trông như một món trang sức được gắn kèm lên một bên mặt của người máy vệ sinh vậy, trùng hợp che đi được chiếc lỗ ấy, đồng thời cũng khiến cho con người máy này khác hoàn toàn với những người máy vệ sinh khác.
Nhưng người máy vệ sinh ấy lại không cảm nhận được gì cả, chỉ biết mãi miết đâm đầu vào thùng rác tìm kiếm.
Lộ Dao cũng không làm phiền nó nữa, cô lấy ván trượt ra lại bước lên ván rồi phóng thẳng về phía khu tám.
Cô phải cố gắng kiếm tiền, rồi sẽ có một ngày cô có thể quyết chiến với tên thần linh khốn nạn nào đó trong Thần Điện chí cao kia!!!

Trên đường về tiệm sách, hệ thống hiện thực hóa ước mơ mừng rỡ nói: “Sáng nay thấy họ không có hứng thú gì với cửa hàng chúng ta cả, không ngờ bây giờ lại có người đến.”
Lộ Dao đáp: “Có hai lý do. Thứ nhất có người hứng thú với đầu của tôi, cũng giống như cách họ đối xử với chủ cửa hàng trước đây vậy. Thứ hai, đúng thật là có một số người đã bị tiệm sách thu hút rồi.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ không hiểu cho lắm: “Lần này chúng ta khai trương không tổ chức sự kiện gì, cũng không phát tờ rơi quảng bá rầm rộ, họ chỉ nhìn thấy số bóng bay kia là bị thu hút rồi sao?”
Mỗi một cửa hàng ở khu phố thương mại lúc mới khai trương đa phần đều có sự kiện ưu đãi hoặc giảm giá, cửa hàng dịch vụ chạy vặt của thế giới trước là một ví dụ điển hình.
Lần này tiệm sách không những không có sự kiện khai trương, ngay cả vị khách hàng đầu tiên là Gus đã bỏ ra một trăm mấy chục ngàn để mua sách nhưng bà chủ cũng chỉ tặng một cây viết giá hai tệ mà thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận