Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1172 -



Chương 1172 -



Xung quanh cửa hàng cho thuê người máy đều có người dân sinh sống, có người là láng giềng của bà cụ Tô, trong nhà vốn có bốn người, dạo này có thêm một bà cụ.Bà cụ tên Dư Tú Lan, hơn tám mươi tuổi, vốn dĩ sống một mình.Khoảng một tuần trước, Dư Tú Lan được hàng xóm phát hiện té xỉu trong nhà bếp, sau khi tỉnh lại thì không thể đi lại bình thường được nữa, chân đã bị liệt.Người già sợ nhất là bệnh liệt giường, không thể tự do.Dư Tú Lan có bốn người con trai và một cô con gái, giờ có hai người con trai ở trong thị trấn, một trai một gái đi làm xa, còn có một người con trai đã mất sớm do bệnh, ra đi còn sớm hơn cả người mẹ già.Sau khi bị liệt nửa người, Dư Tú Hoa vội vã gọi con cái về nhà.Bà ấy không thể đi đứng, sau này ăn ở sinh hoạt, vệ sinh tắm rửa đều cần con cái chăm lo.Mấy đứa con tụ lại bàn bạc mấy ngày, cuối cùng quyết định thay phiên nhau chăm mẹ già.Cứ mỗi tháng là bà cụ ở nhà của một đứa con, một năm xoay hai lượt.Mấy hôm trước, Dư Tú Lan đã dọn đến ở cạnh nhà Lộ Dao.Vợ của đứa con trai bệnh chết đã tái giá, vẫn ở trong thị trấn, cũng chính là người nhà Dư Tú Lan đang ở.Tuy con trai đã chết, con dâu cũng đã tái giá nhưng vẫn còn hai đứa cháu trai.Lộ Dao thường thấy bà lão ngồi xe lăn một mình ngoài bờ đê, ngồi cái là nửa ngày.Lúc này bên sát vách truyền đến tiếng cãi vã, Lộ Dao nghe một hồi, tự nhiên thấy bất lực.Thời tiết xấu, mặt trời bị mây mù dày đặc che khuất, còn có gió lớn nữa.Bà cụ Dư muốn ra đê ngồi để có thể ngắm nhìn dòng người trên đường và đồng ruộng bên ngoài, nói chung là tầm nhìn sẽ mở rộng hơn. Nhưng con dâu không cho, nói đêm qua bà cụ đã ngồi quá lâu nên bị cảm lạnh, nửa đêm cứ ho mãi.Mà bà cụ bí bách quá, cứ đòi ra đê ngồi.Nhưng trong nhà chẳng ai chịu, cũng chẳng có ai giúp bà ấy đẩy xe lăn.Bà cụ Dư có khung xương to, lại còn cao, khoảng tám mươi tuổi nặng sáu mươi kí.Bình thường ngồi xe lăn, lên xuống đều cần hai người đẩy, khoảng cách chưa đến hai mét, đối với bà ấy mà nói đã như rãnh trời.Một lát sau, cháu của bà cụ mềm lòng, cố gắng đẩy bà ấy ra đê....Trời sẩm tối, Lộ Dao tản bộ dọc theo đường cái.Dư Tú Lan ở phía trên đường cái gọi cô: “Bà Lộ, không đến khu hoạt động cho người cao tuổi à?”Lộ Dao lắc đầu: “Đê bên đó gió lớn, tôi lại không thích nhảy múa, chi bằng đi lòng vòng trên đường. Bà ngồi một mình à?”Dư Tú Lan đã tám mươi nhưng gương mặt chẳng nhăn nheo giống đa số người già khác, mà làn da lại rất căng bóng, như được kéo căng ra ấy.Giọng của bà ấy hơi khàn: “Ra ngoài chơi hết rồi, chỉ có tôi chẳng ra được.”Lộ Dao: “Muốn ra ngoài, gọi con dâu hay cháu bà đẩy bà ấy.”Dư Tú Lan lắc đầu: “Đứa nào đứa nấy ăn cơm xong là chạy, nào rảnh để đẩy tôi? Tôi ngồi hóng gió một lát, chờ chúng về lại đưa tôi vào nhà, một ngày cứ thế trôi qua.”Lộ Dao đứng bên đường một lát, thấy Dư Tú Lan không nói tiếp, lưỡng lự hết lần này đến lần khác vẫn đề nghị một câu: “Nếu bà muốn đi dạo trên đường, cho bà mượn một con người máy đẩy bà đi dạo một vòng, không lấy tiền.”Dư Tú Lan khá ngạc nhiên, vốn không đồng ý nhưng bà ấy thật sự muốn đi dạo trên đường quá rồi, bèn cúi đầu ấp úng rồi cũng đồng ý.Lộ Dao về nhà, ra lệnh người máy hộ lý Aspirin đang trong trạng thái chờ sang nhà bên cạnh đón Dư Tú Lan, đẩy bà ấy đi dạo trên đường.Lần đầu gặp Aspirin thì Dư Tú Lan hơi sốc, thân người máy màu trắng bạc, vừa gầy vừa cao, còn mặc quần áo như con người, gương mặt vuông vức thô kệch như dao cắt dùi đục.Aspirin cùng loại giống Bạch Lan, là một dạng người máy hộ lý có công nghệ và chương trình theo xu hướng trưởng thành, nếu không cũng sẽ không được đưa vào sử dụng số lượng lớn ở tinh vực, ngay cả đảo Quán cũng nhập hàng nhiều.



Bạn cần đăng nhập để bình luận