Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 610 - Quá hoang dã 2



Chương 610 - Quá hoang dã 2




Quá hoang dã 2
Thoáng cái chiếc xe đã vào đường Quan Âm, nhóm Đại Lưu hết cách, cố cúi đầu muốn giảm cảm giác tồn tại hết sức có thể.
Giữa ban ngày nên trên đường lớn không có người cũng chẳng có xe, xe đạp điện gầm vang lại chậm rãi chạy vào đường Quan Âm, thùng rác sau xe còn mỗi cái một màu, nhìn từ xa trông giống như kéo một dây đèn xanh đỏ.
Chương Thư xem được quỹ đạo xe đạp điện di chuyển trên bản đồ nội bộ, biết Harold sắp về rồi, lòng thấy tò mò bèn đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi đến cổng cửa hàng thì cô ấy thấy Harold kéo một chuỗi thùng rác đi ngang qua.
Chương Thư: “...”
Năm người Đại Lưu xuống xe ở cổng chính khu chung cư Quan Âm.
Người nhà trông ngóng, nghe tiếng động cơ thì ngó ra cửa sổ, khi người đến dưới lầu rồi còn kéo nhau xuống đón.
Đại Lưu quăng ba lô vật tư xuống đất, nhanh nhẹn chống lên thùng rác nhảy ra ngoài, lại nhanh chóng quay người móc đồ còn lại trong thùng ra.
Có người không đủ sức còn phải nhờ người khác đỡ thùng rác mới có thể ra.
Harold xuống xe đi qua phụ, hắn không dùng sức gì mấy, một tay đỡ thùng rác, chỉ dùng một tay là đã có thể xách một người đàn ông trưởng thành ra khỏi thùng.
Một khách hàng bất thình lình được xách ra xong, những người khác không nói nên lời, dồn dập gọi bạn giúp.
Năm người ủy thác đón được chồng mình về, năm đơn hàng này coi như hoàn thành thuận lợi.
Harold còn chạy thêm hai chuyến lượt đi lượt về để giúp họ mang đồ khá nặng lên lầu rồi xuống lại.
Giờ đây các hộ dân ở khu chung cư Quan Âm cũng đã biết bên ngoài khu chung cư có mở một cửa hàng dịch vụ chạy vặt lạ lùng, nhân viên chạy vặt có năng lực rất mạnh, hơn nữa họ còn không cướp vật tư của khách hàng.
Dù có nhu cầu chạy vặt hay không thì đa số mọi người cũng đã nhớ sự nhận thức này trong lòng, cũng có người cuối cùng cũng mở cửa lấy tờ rơi được kẹp trên tay nắm cửa vào.
...
Số 198 đường Bình An, phòng khám số 3 Bệnh viện Nhân dân thành phố.
Lộ Dao chậm rãi đi đến xe Van, có lẽ do quan ngại vũ khí trên tay cô nên người trong xe không xuống.
Lộ Dao cũng mặc kệ họ, cô vòng qua đầu xe định vào phòng khám trước.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ cảm nhận được có lẽ có một người là khách đặt đơn trong hai cô gái bị trói nên cô đành đi tìm người trước.
Lộ Dao vừa bước lên bậc thang đầu tiên trước cổng chính của phòng khám thì sau lưng truyền đến giọng nói yếu ớt.
Hệ thống lúc nãy kiểm tra được có hai người trốn sau xe Van, người đàn ông phát ra tiếng rên khổ sở trông rất già, nước da ngăm đen, mặt toàn nếp nhăn, râu trắng xóa, ông ta mặc một chiếc áo khoác lao động tay dài màu xanh quân đội rách rưới.
Ông ta tựa lên cửa xe híp mắt lại, phát ra tiếng rên kéo dài như nhẫn nhịn.
Bên cạnh ông ta có một người trẻ tuổi khoảng ngoài hai mươi ngồi xổm, người đó cắt đầu đinh, mặc một chiếc áo thun quá khổ, có lẽ quần áo vốn là màu trắng, mặc lâu rồi đã bắt đầu ố vàng.
Người trẻ tuổi làm như đang chăm sóc người già, cảm nhận được ánh nhìn từ Lộ Dao bèn ngước lên nhìn cô một cái rồi lại rụt rè cúi đầu, mấy giây sau, không chờ Lộ Dao chủ động hỏi thăm, gã ngước lên lại thì phát hiện Lộ Dao đã quay người đi tiếp, gã gọi cô lại: “Chờ chút.”
Lộ Dao dừng lại, quay đầu nhìn gã: “Có việc gì?
Người trẻ tuổi: “Tôi tên Trần Phúc, đây là ông nội của tôi. Ông nội tuổi đã cao, trên đường thoát nạn bệnh cũ tái phát, cần một vài thuốc trị cao huyết áp và bệnh dạ dày. Khó khăn lắm chúng tôi mới tìm thấy bệnh viện này, nhưng bên trong có rất nhiều zombie, cô có thể giúp đỡ không?”
Lộ Dao trừng to mắt, làm như không thể tin nổi: “Anh nói tôi sao? Tôi cũng đến tìm thuốc, nhưng tôi cũng sợ mấy thứ đó. Để tăng thêm can đảm mới ở nhà tìm hai món đồ lúc trước anh tôi từng dùng để chơi cosplay, đừng thấy tôi cầm hai thanh kiếm trông rất ghê gớm, thật ra không có tính tấn công gì cả.”
Giọng của Lộ Dao không lớn không nhỏ, giọng nói và thần thái mang theo sự ngây thơ không rõ chuyện đời.
Tên đàn ông ngồi xổm trên đất suýt thì không thể khống chế được biểu cảm mừng rỡ, cúi đầu giả vờ như an ủi ông nội hai câu rồi đứng dậy đi về phía Lộ Dao: “Thật ra tôi đã vào đó một lần, tìm thấy nhà thuốc rồi, chỉ là zombie đông quá không dám đi vào. Có điều, tôi có thể đi chung với cô.”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ cũng sắp không nhịn nổi mà trợn trắng mắt: [Thằng ngu.]
Lộ Dao: [Cũng đừng nói vậy, không biết đã lừa bao nhiêu người bằng cách này rồi ấy. Người bình thường không có trợ thủ giỏi như cậu giống tôi nên nào biết lòng họ phức tạp.]
Bất thình lình được khen trắng trợn làm hệ thống hiện thực hóa ước mơ đỡ không nổi, cứ thấy lần này quay về bà chủ có chút thay đổi không biết nên nói sao.
Nó không nhận ra rằng thái độ nó dành cho bà chủ cũng khác ngày xưa rồi.
Lộ Dao không gật đầu cũng không từ chối ý tiếp cận của gã, đứng tại chỗ chờ gã đi qua, sau đó đi song song vào cổng lớn phòng khám.



Bạn cần đăng nhập để bình luận